Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Chuyện t́nh bí ẩn ( ST )

 Bấm vào đây để góp ư kiến

Trang nhat

 goldsnow142
 member

 ID 50269
 03/13/2009



Chuyện t́nh bí ẩn ( ST )
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien


Đêm ấy, trước ngày có một chuyến công tác xa, Đoàn rủ tôi đi chơi như mọi bận. Chúng tôi ngồi bên bờ cỏ ven hồ thị xă ngắm bầu trời lấp lánh sao khuya. Xa xa phía bên kia hồ là cánh đồng rộng và những ngôi mộ cổ nhấp nhô cùng với tiếng côn trùng rỉ rả. Lúc sắp ra về, tôi ṿng tay khoác vai Đoàn định âu yếm anh cho thoả nỗi yêu, nhưng vừa chạm vai anh th́ tôi bỗng giật thót ḿnh v́ như có ai đứng đằng sau lưng giật phắt tay tôi ra.

Tôi quay lại. Sau lưng hai chúng tôi chẳng có ai, nh́n vào Đoàn và thấy hai tay anh vẫn để nguyên trong túi áo. Tôi thử lần nữa giơ tay kéo anh vào ḷng th́ lập tức tôi ngă chúi xuống cỏ như có người du đẩy. Sợ quá, tôi lồm cồm ḅ dậy và chạy thục mạng ra đường vẫy tắc xi biến về nhà, bỏ mặc Đoàn cho dù anh đang đuổi theo tôi gào lên: “Em ơi, làm sao thế, ở lại với anh, mai anh đi rồi”…

May mà lúc đó chúng tôi đă bàn xong ngày cưới, dù rằng c̣n phải đợi 6 tháng nữa mới hết cái năm tuổi kim lâu của tôi.

Sáng hôm sau Đoàn lên đường và lần ấy anh đi ba tháng. Nơi anh làm việc xa xôi và cách trở, điện thoại cũng không có gọi về. Tôi mong anh và đếm từng ngày. May anh là người chăm chỉ viết thư. Mỗi tuần anh viết cho tôi một lần. Tôi nhận những lá thư ấy mà rưng rưng nước mắt. Thương anh những ngày tháng dầm sương dăi gió leo núi luồn rừng vất vả, mà tôi chẳng giúp được ǵ cho anh.

Rồi chuyến công tác ấy hoàn thành. Anh trở về trong nỗi khao khát mong đợi của tôi. Chúng tôi lại đi ra hồ, lại ngồi bên nhau trong ánh trăng xanh rời rợi… Nhưng lạ quá. Lần này, tôi vừa ôm cổ anh vít xuống để hôn th́ lại bị ai đó đập vào cánh tay phía sau làm tôi phải buông anh ra ngay. Nghĩ đến lần trước cũng thế, tôi kinh hoàng bỏ chạy thục mạng khiến Đoàn nghĩ tôi bị hoang tưởng. Hôm sau anh bắt tôi đến bệnh viện khám thần kinh ngay. Tôi đi khám bác sĩ bảo tôi chẳng bị làm sao.

Một tuần sau, tự nhiên thấy Đoàn “biến mất”. Tôi sang cơ quan anh hỏi, người ta bảo anh lại lên chỗ công tác v́ c̣n một chút số liệu chưa xong. Mấy hôm sau anh về, đến gặp tôi xin lỗi, tôi đấm ngực anh thùm thụp và khóc nức nở tủi thân bị anh bỏ rơi. Nhưng sau lời xin lỗi anh vẫn xa xăm huyền bí thế nào. Anh trầm mặc hẳn, kém nồng nàn hẳn.

Thế rồi anh lại gọi điện cho tôi báo sắp đi công tác dài ngày lên các tỉnh miền núi xa xôi lần trước. Tôi hốt hoảng lo anh không về kịp ngày cưới nhưng không dám gàn. Công việc là sự nghiệp của anh. Yêu thương nhau phải biết vun đắp cho sự nghiệp của nhau. Hai tuần sau đi không có thư về, tôi mơ hồ hiểu điều chẳng lành, liền đến cơ quan anh hỏi. Người ta cho tôi hay Đoàn đă chuyển công tác lên miền núi. Mới nghe tôi tưởng họ đùa, sau gặp giám đốc Sở hỏi, biết đó là sự thực tôi bàng hoàng như bị sét đánh. Trên đường về hôm ấy, hai ba lần tôi suưt bị đâm xe v́ cứ đi trong mông lung vô thức. Người chả c̣n tư hồn vía nào đặt ở cơi đời đang sống.

Cái Chi - đứa bạn gái thân nhất của tôi, sau khi biết tin Đoàn đă “chạy chốn” t́nh yêu với tôi th́ tức ph́ ph́. Mắt nó vằn đỏ, hai hàm răng nghiến lại nói: “Đồ lừa đảo đê tiện!”. Nh́n tôi ngồi khóc rũ rượi bên gối, Chi quát: “Không việc ǵ phải khóc thương một thằng đàn ông hèn. Cái quan trọng là mày đă có ǵ với hắn chưa?”. Tôi ngẩng lên, nuốt nước mắt trong cổ mặn chát rồi nói ngớ ngẩn “À chúng tao đă hôn nhau”. Chi trợn mắt hét lên: “Sốt ruột! Hôn nhau th́ nói làm ǵ. Ư tao muốn hỏi những việc làm quá cả hôn nhau cơ”. Tôi nghĩ ngợi vài giây rồi bảo: “Chưa, chúng tao tôn trọng nhau lắm”. Chi bĩu môi: “Tôn trọng! Tôn trọng mà hẹn ngày cưới rồi lại bỏ con người ta thế à?”.

Ngay hôm sau v́ tức giận Đoàn và thương tôi, Chi t́nh nguyện làm “thám tử” đi ḍ xét tin tức về Đoàn xem sự thể ra sao. Đi ba ngày th́ Chi về. Vừa xuống tàu nó đến t́m tôi ngay:

Dung ơi, hỏng rồi, không c̣n hy vọng ǵ lăo Đoàn nữa. Lăo bị “chài” mày ạ.

Chài là thế nào? Tôi xanh xám mặt mày v́ từ “hỏng rồi” chứ không phải từ “chài”.

- Tức là lăo bị bỏ bùa. Một mụ người Mán đă bỏ bùa lăo. Hiện lăo đang ở trong nhà mụ. Bùa mê nó quái quỉ lắm, không dứt ra được đâu.



Tôi nghe đến đâu chết lịm đến đó. Rồi tôi ốm một trận thập tử nhất sinh. Sau ngày khỏi, tôi bảo Chi:

- Tao rồi sẽ mắc bệnh tim mà chết. Nhưng trước khi chết tao phải nh́n thấy con mụ kia để sau này tao sẽ về bóp cổ. Mụ này chẳng phải đẹp mê hồn hay có một cái ǵ đó khiến Đoàn phải bỏ tao. Tao không tin có chuyện bùa mê thuốc lú.

Nghe thế, Chi cười phá lên:

- Sai hết. Mụ ta già, xấu, nghèo. Chả có sức mạnh bùa mê th́ cái ǵ?

Tôi quyết định đi đánh ghen. Chuyện này chỉ ḿnh tôi biết v́ lộ ra tất sẽ bị gàn và tôi trở thành kẻ lố bịch cho thiên hạ chê cười. Bây giờ mỗi lần nghĩ lại quyết định ấy, tôi lại thấy ḿnh ngu si và dại dột làm sao. C̣n lúc ấy tôi chỉ thấy ḷng căm thù phát điên thôi thúc. Phải cho hai kẻ ấy một trận, phải sỉ nhục Đoàn, phải phá hoại hạnh phúc của chúng cho hả.

Người đi cùng tôi là thằng Dũng Xồm, chuyên làm nghề chọc tiết lợn. Nó gọi mẹ tôi là bác họ nên sẵn sàng giúp tôi không cần công xá. Nó đi mang theo mộ con dao nhọn sáng loáng nhưng theo yêu cầu của tôi chỉ được doạ chứ không được hành hung.

Thị trấn miền Sơn cước sáng ấy chúng ôi đến c̣n ch́m trong sương sớm, chưa bừng giấc. Căn nhà gỗ lợp ngói - sào huyệt của kẻ t́nh địch, đă hiện ra ngay bên đường nhưng chưa mở cửa. Tôi và Dũng Xồm vào một quán cạnh đó ăn sáng để quan sát. Lúc căn nhà gỗ mở cửa, tôi thấy một phụ nữ, quần áo như kiểu bộ đội cũ đi ra quét quét. Một lúc thấy Đoàn trong bộ pi-za-ma bước ra vừa vươn vai tập thể dục. Tôi nháy Dũng Xồm: “Lăo đấy”. Vừa lúc đó bà chủ quán bưng xôi đến. Tôi vờ hỏi: “Nhà kia sao có người đàn ông lạ thế? Lần trước tôi đến mua hàng không thấy ông ta?”. Lập tức chủ quán khoe luôn: “Ấy dà, ông này là cán bộ dưới xuôi, tự nhiên về đây”. Tôi cắn răng b́nh tĩnh hỏi thêm: “Vợ anh ta kia à?”. Chủ quán nh́n theo tay tôi chỉ, ngơ ngác một lúc rồi bảo: “Làm ǵ có ai? Chỉ có một bà già đang nằm trong nhà ốm sắp chết, không đi lại được”. Tôi choáng người không tin ở mắt ḿnh. Bởi v́ vừa có người phụ nữ quét quét ở ngoài hiên thế mà giờ đă chẳng thấy đâu nữa.

Quăng 7 giờ, thấy Đoàn dắt xe đi, tôi và Dũng Xóm tiến sang nhà mụ Mán. Tôi bảo Dũng Xồm để tôi hỏi mụ Mán trước nếu mụ chửi bới hoặc hành hung th́ sẽ giơ dao “múa” cho mụ sợ. Nhưng vừa vào đến cửa tôi đă sững người. Trên giường một bà già gầy như bộ xương, tóc cắt trụi v́ ốm đang nằm rên rẩm. Nhà cửa nghèo, tuềnh toàng, chẳng có ǵ đắt giá. Tôi ngán ngẩm quay ra, sang quán ăn ngồi chờ thêm lúc nữa để nghĩ cách xử lư Đoàn.

Nhưng sang quán lại nghe bà chủ quán tâm sự về hoàn cảnh của mụ Mán kia. Chủ quán kể rằng bà già ốm đau ấy có một cô con gái là liệt sĩ. Con gái bà hồi ở Trường Sơn đă yêu cái lăo mà hiện nay đă t́nh nguyện đến ở để chăm sóc bà đấy. Kể xong, chủ quán chép miệng: “Ngẫm ra đời bà ta thật khổ. Trước cứ động viên con đi thanh niên xung phong. Bây giờ nó hy sinh mới thấy thương nó và thương ḿnh. Nghĩ nhiều nên mắc bệnh tâm thần, buồn khổ đấy. May được bà con và xă hội quan tâm. Đợt ốm này lại có cái lăo con rể hụt t́nh nguyện đến ở chăm nom mới lạ chứ. Lăo này cũng là con người sống có t́nh có nghĩa mới thế”.

Lúc ấy tôi mới giật ḿnh nhớ ra có lần Đoàn đưa tôi đi mượn sách, anh đă để quên tấm ảnh một cô thanh niên xung phong đang đứng trên miệng hố bom phất cờ hiệu thông đường cho một đoàn xe qua. Thảo nào trông mặt bà Mán kia cứ quen quen thế nào…

Nước mắt tôi tự nhiên ứa ra dàn dụa. Chẳng biết ḿnh đang thương ai, hay tôi đang thương hại chính bản thân ḿnh?

Tôi hỏi giờ tàu và bảo Dũng Xồm ra ga mua vé cho kịp chuyến tàu xuôi về thành phố ngay sáng hôm ấy. Tôi biết ḿnh sẽ c̣n măi yêu thương Đoàn trong trái tim.


Theo Hạnh phúc gia đ́nh



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network