Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> NHỮNG TẤM GƯƠNG XƯA(TẬP TRUYỆN: Truyện 5)

 Bấm vào đây để góp ư kiến

Trang nhat

 nvdtdnguyen
 member

 ID 20063
 02/16/2007



NHỮNG TẤM GƯƠNG XƯA(TẬP TRUYỆN: Truyện 5)
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Những Tấm Gương Xưa

Chữ Trung




Trung là ǵ ?
Sách Trung Dung giảng rằng:
- Lấy điều mong ở con mà thờ cha, lấy điều mong ở tôi mà thờ vua, lấy điều mong ở em mà thờ anh ( Sở cầu hồ tử dĩ sự phụ, sở cầu hồ thần dĩ sự quân, sở cầu hồ ấu dĩ sự trưởng).
Sách Luận Ngữ nói rằng:
- Ḿnh muốn đứng vững th́ làm cho người đứng vững như ḿnh, ḿnh muốn thông suốt th́ làm cho người thông suốt như ḿnh (Kỷ dục lập nhi lập nhân, kỷ dục đạc nhi đạt nhân).
Như thế là Trung.
Nói tóm lại: Lấy điều ḿnh muốn kẻ khác làm cho ḿnh, đem làm cho người, đó là Trung.
Nói một cách vắn tắc hơn, th́ Trung là hết ḷng ḿnh đối với người (Tận kỷ chi vị Trung).
Ư nghĩa của chữ Trung rộng răi như thế. Nhưng sau khi chế độ phong kiến có qui định chặt chẽ rồi th́ chữ Trung bị thu hẹp trong ṿng vua tôi.
Và v́ vua tượng trưng cho Nước, nên trung với vua tức là Yêu nước vậy. (Trung quân ái Quốc).
V́ có quan niệm như thế, nên đă nhiều người v́ vua mà hy sinh quyền lợi riêng, hy sinh tánh mạng, không chút tiếc. Tận trung để báo quốc.
Như Thạch Thác đă giết con v́ trung với chúa.
Thạch Thác làm tôi nước Vệ.
Vệ Hoàn Công tánh nhu nhược. Thạch Thác liệu không thể giúp nên việc lớn được, bèn từ chức lui về vườn.
Vệ Hoàn Công có một người em khác mẹ tên là Chu Hu, tánh rất hung bạo.
Thạch Thác cũng có đứa con tên là Thạch Hậu tinh thông vơ nghệ và thường giao du với Chu Hu.
Khi Thạch Thác c̣n tại triều, Chu Hu và Thạch Hậu sợ uy, không dám nghĩ chuyện quấy. Sau khi Thạch Thác cáo quan, chúng không c̣n kiêng nể ai nữa, bèn mưu việc soán ngôi.
Kế đó vua B́nh Vương nhà Châu băng hà, Vệ Hoàn Công sắm sửa đi điếu tang. Thạch Hậu bàn cùng Chu Hu:
- Ngày mai công tử bày tiệc tiễn hành. Tôi cho quân sĩ phục ở pḥng tiệc. Lúc đương ăn uống, công tử hạ sát nhà vua. Triều thần có ai kháng cự, tôi sẽ ra tay.
Chu Hu theo lời và giết được Hoàn Công.
Cung quán đă bị Thạch Hậu bao vây, triều thần không ai dám trái lệnh. Chu Hu lên ngôi nước Vệ, phong Thạch Hậu làm Thượng Đại Phu. Em ruột Hoàn Công là công tử Tấn trốn sang nước H́nh.
Chu Hu cướp ngôi anh, ḷng nhân không phục. Để ra oai, Chu Hu cử binh đánh Trịnh. Tuy thắng trận, vẫn không chinh phục được ḷng dân. Thạch Hậu bè nói cùng Chu Hu:
- Muốn cho dân phục ḿnh phải bắt những kẻ dân phục về làm pḥ tá. Trước kia cha tôi làm thượng khanh, ai cũng mến đức. Nay xin Chúa Công triệu cha tôi vào dự quốc chánh, th́ ngôi báo ắt vững.
Chu Hu nghe lời, cho người mang vàng bạc đến rước. Thạch Thác giả đau, từ chối. Thạch Hậu vâng lệnh Chu Hu về triệu một lần nữa. Thạch Thách hỏi:
- Triệu ta làm ǵ ?
Thạch Hậu tỏ nỗi ḷng kính trọng của Chu Hu rồi nói:
- V́ ḷng dân trong nước chưa phục, Chúa Công sợ ngôi báu không vững nên muốn nhờ phụ thân chỉ giáo.
Thạch Thác đáp:
- Mỗi chu hầu lên ngôi phải có mạng vua nhà Châu mới chánh đáng. Nay Tân quân muốn mọi người tùng phục th́ phải vào chầu vua nhà Châu, Khi nhà Châu chấp thuận, ban áo măo, th́ ai c̣n dám không vâng mạng.
Thạch Hậu nói:
- Lời phụ thân nói rất phải. Song vô cớ vào chầu có bị nghi ngờ chăng?
- Việc đó không khó. Trần Hầu là người được vua nhà Châu yêu chuộng. Vừa rồi lại đem quân giúp Vệ đánh Trịnh. Tân quân cứ sang Trần, nhờ Trần Hầu vào tâu trước với vua Châu, rồi Tân quân sẽ đến triều kiến sau, th́ việc ắt thành tựu.
Thạch Hầu về thưa lại cùng Chu Hu. Chu Hu cả mừng, vội sắm sửa lễ vật cùng Thạch Hầu sang Trần.
Thạch Thác với quan Đại Phu nước Trần là Tử Hàm vốn là bạn thân. Để trừ bọn loạn tặc, Thạch Thác cắt máu viết bức huyết thư kể tội Chu Hu và Thạch Hậu, sai người tâm phúc đem sang nhờ Tử Hàm dân lên Trần Hầu, xin bát trị tội để làm gương. Trần Hầu xem thư, hỏi Tử Hàm. Tử Hàm thưa:
- Kẻ phản loạn của nước Vệ chẳng khác kẻ phản loạn của nước Trần, không thể dung được.
Chu Hu và Thạch Hậu đến. Trần Hầu lập kế bắt đem giam Chu Hu nơi Bộc Ấp, Thạch Hầu nơi Trần Đô, rồi sai người sang Vệ báo tin cùng Thạch Thác. Thạch Thác từ ngày cáo lăo không hề đi đâu nửa bước. Khi được tin nước Trần, vội vă vào triều thương nghị. Các quan đề nói:
- Đó là việc lớn của quốc gia, chúng tôi một ḷng trông cậy vào ư kiến của Ngài vậy.
Thạch Thác nói:
- Hai đứa phản loạn này không thể dung thứ được. Tội đáng chém đầu. Vậy có ai v́ nước cáng đáng việc ấy?
Quan Thái Tể Xủ bước ra thưa:
- Loạn thần tặc tử, nhân nhân đắc nhi tru chi. Xin giao việc ấy cho tôi.
Các quan đồng thanh nói:
- Việc ấy mà giao cho Thái Tể là phải lắm. Nhưng xét ra Chu Hu mới là chánh phạm, c̣n Thạch Hậu chỉ là kẻ a ṭng, tưởng nên châm chế.
Thạch Thách nghe nói nổi giận hét:
- Chu Hu làm loạn chính là nơi con tôi mà ra. Nay các quan nghị như thế là nghi tôi có t́nh riêng với nó hay sao ? Thôi, tôi phải thân hành đến chém đứa loạn thần ấy th́ mới dám nh́n đến Lăng miếu của tiền nhân tôi.
Nhụ Dương Kiên liền bước ra thưa:
- Xin lăo quan bớt giận. Để tôi đi thay lăo quan.
Thạch Thác bèn sai Thái Tể Xú sang Bộc Ấp chém Chu Hu và Nhụ Dương Kiên qua Trần Đô chém Thạch Hậu, rồi sai người sắm xa giá đến nước H́nh rước công tử Tấn về nối ngôi.
Thái Tể Xú đến Bộc Ấp. Chu Hu trông thấy kêu lớn:
- Có phải ngươi đến để cứu ta chăng ?
Đáp:
- Không phải để cứu mà để giết.
Chu Hu trợn mắt mắng:
- Ngươi làm tôi ta, sao lại dám phạm đến ta?
Thái Tể Xú mỉm cười, đáp:
- Trước đây ở nước Vệ có kẻ bề tôi mà dám giết vua, nên nay ta bắt chước.
Đoạn truyền quân chém đầu.
C̣n Nhu Dương Kiên đến Trần Đô sai đem Thạch Hậu ra chém. Thạch Hậu nói:
- Chém giết chi ta cũng chả sợ, song cho ta về nước để thấy mặc phụ thân ta đă.
Nhụ Dương Kiên đáp:
- Ta vâng lệnh phụ thân ngươi đến đây để giám sát. Nếu ngươi muốn thấy mặt, th́ ta sẽ xách thủ cấp ngươi về nước Vệ nạp cho phụ thân ngươi.
Thạch Hậu la lớn:
- Sao phụ thân nỡ nhẫn tâm hại con thế này?
Nhụ Dương Kiên nói:
- Ḷng thương con ai lại không có. Nhưng người quân tử không bao giờ coi nặng t́nh nhà hơn nợ nước. Ngươi hiểu chưa?
Nói đoạn vung gươm chém đầu.
Đem đại nghĩa đặt lên trên t́nh phụ tử không phải là việc mà ai ai cũng có thể làm được. Bởi vậy cổ nhân đều khen Thạch Thách là Trung.
Nhưng cũng có người bàn rằng:
- Để đợi đến lúc nước hư nát rồi mới giết con, đó là ḷng trung của kẻ bất trí. Không bằng ḷng trung sáng suốt và sâu sắt của Dục Quyền.
Dục Quyền làm quan nước Sở.
Vua nước Tức giận vua nước Sái trêu ghẹo vợ ḿnh, bèn nghĩ cách trả thù. Nhà vua sai người vào triều cống nước Sở và mật cáo cùng Sở Văn Vương rằng:
- Sái Hầu cậy thế có Tề che chở nên không phục Sở. Vậy xin Đại Vương cất binh giả sang đánh nước tôi. Nước tôi sẽ sang cầu cứu nước Sái. Sái Hầu là người nông nổi, thế tất đêm quân đến cứu. Bây giờ quí quốc hiệp binh cùng nước tôi mà bắt Sái Hầu trị tội.
Sở Văn Vương được kế mừng lắm, cất quân sang vây thành nước Tức. Tức Hầu viết mật thư cầu cứu nước Sái. Sái hầu không suy nghĩ, cử binh đến nước Tức để giải vây. Nhưng vừa đến nơi, bị quân Sở phục nơi yếu lộ, đánh úp th́nh ĺnh. Quân Sái tan ră. Sái Hầu thất kinh, chạy vào thành nước Tức. Nhưng Tức Hầu sai đóng chặt của thành không cho vào.
Biết ḿnh đă mắc kế, Sái Hầu đành bó ḿnh nộp cho Vua Sở.
Sở Văn Vương dẫn Sái Hầu về nước, truyền quân đem xử trảm.
Dục Quyên bước ra can rằng:
- Đại vương đang muốn mở mang thế lực khắp thiên hạ, đáng ǵ một Sái Hầu mà không thể tha thứ, để thiên hạ chê nước Sở ta không phải là nước đại độ ?
Sở Văn Vương nói:
- Sái Hầu là một đứa ngạo nghễ, lâu nay không đầu phục. Hận ấy chưa nguôi. Nay bắt được, lẽ nào lại tha ?
Nói đoạn giục quân đem chém.
Dục Quyên cản lại, nói:
- Khoan, khoan. Xin Đại Vương nghĩ lại, lẽ nào v́ một oán nhỏ mà quên đại sự. Nếu đại vương tha cho Sái Hầu về nước, ắt từ nay không dám ngạo mạng nữa. Đă vậy, các chư hầu trông thấy gương này phải mến đức Đại Vương.
- Sở Văn Vưong nhất định không nghe.
Dục Quyên nổi giận, một tay nắm áo Sở Vương, một tay rút gươm, nói lớn:
- Thà tôi cùng chết với Đại Vương, c̣n hơn để Đại Vương làm mất nghiệp cả.
Sở Vương hoảng sợ, vội nói:
- Thôi, thôi .... Ta chịu nghe lời khanh.
Liền truyền tha cho Sái Hầu. Mục đích đă đạt, Dục Quyên vội vă quăng gươm qú tâu:
- Đại Vương đă nghe lời can gián của tôi, thật may mắn cho nước Sở. Nhưng tôi phạm tội hiếp vua, thực đáng chết. Vậy xin cúi đầu nhận tội.
Sở Vương nói:
- Ḷng trung thành của khanh đă vượt quá tội lỗi. Ta không thể v́ lỗi nhỏ mà làm lu mờ tấm gương trung nghĩa ngh́n thu.
Dục Quyên tâu:
- Đại Vương tưởng t́nh tha cho tôi, nhưng tự tôi không thể tha cho tôi được.
Nói đoạn rúi lươm thanh gươm, chặt đứt một chân, vừa chặt vừa hét lớn:
- Kẻ nào làm tôi mà vô lễ với vua th́ hăy xem gương đây.
Sở Văn Vương cảm động, truyền đem chân của Dục Quyen cất vào kho, để ghi lỗi không nghe lời can gián. Đoạn sai Ngự Y chuyên chữa, và sao khi Dục Quyên lành bệnh, nhà vua phong chức Đại Hôn giữ cửa thành.
Người quân tử bàn rằng:
- Phải nhận Dục Quyên làm thế là thật bụng yên vua. Can gián cho đến tự dấn thân vào khổ. Dẫu thấy rơ h́nh phạt, vẫn không quên đưa vua vào đều lành.
Tức là Dục Quyên muôn đời khen là Trung.
Nhưng Lữ Đông Lai bàn rằng:
- May thay vua Sở không cho hành động của Dục Quyên là trái nên theo. Nếu nhà vua không chịu th́ không biết Dục Quyên c̣n đưa thuật ǵ ra để tiếp tục can gián cho có kết quả ? Và nếu rủi vua Sở hô binh tướng giết đi, rồi bị hăm về tội phản, th́ tâm tích c̣n được ai thấy rơ giùm cho? Cũng v́ biết không thể tiếp tục được măi, Dục Quyên mới dùng sự cắt chân để tỏ tâm tích của ḿnh. Lời nói và việc làm của Dục Quyên bảo cho người đời sau : Muốn bắt chước dùng binh khí can vua th́ phải bắt chước sự chặt chân. Không theo được gương chặt chân th́ chớ noi theo gương can vua bằng binh khí.
Nghĩa là Lữ Đông Lai không cho việc Dục Quyên làm là một gương sáng đáng theo. Tuy vậy vẫn công nhận là Trung .
Văn Quân đất Lỗ Dương bảo Mặc Tử:
- Có kẻ nói với ta rằng: Trung thần là người bắt cúi th́ cúi, bắt ngửng th́ ngửng, để im th́ im, gọi th́ thưa. Như thế có cho là Trung thần được không?
- Mặc Tử đáp:
- Bắt cúi th́ cúi, bắt ngửng th́ ngửng, như thế có khác ǵ cái bóng ? Để th́ im, gọi th́ thưa, như thế có khác ǵ tiếng vang ? Quan lại mà dùng đến kẻ như bóng như vang th́ c̣n được ích ǵ? Theo ư tôi, gọi là trung thần, th́ khi vua có lầm lỗi, phải liệu cách can ngăn để đưa vào đều thiện; khi ḿnh có điều hay, phải t́m đường bày tỏ mà không lộ ra ngoài; trên th́ thành thật một ḷng, một dạ với vua; dưới th́ không a dua vào bè kết đảng với ai; những việc tốt lành, an vui , th́ để vua hưởng, những điều oán thù, lo lắng, th́ ḿnh hứng đựng. Có được như thế th́ tôi mới cho là Trung thần.
Đó là ư nghĩa chữ Trung đối với kẻ sáng suốt.
Và trong lời nói của họ Mặc chúng ta vẫn nhận thấy nhấn mạnh đến sự hy sinh quyền lợi của kẻ làm tôi để phụng sự nhà vua. Thế mà nhà vua vẫn chưa cho là đủ, c̣n muốn nhiều hơn thế nữa. Bởi vậy mới có câu: " Quân sử thần tử, thần bất tử bất trung " và " Trung thần bất sự nhị quân " ...Thành ra chữ Trung mỗi ngày một bị the hẹp vào phạm vi thờ vua cho trọn đạo, mặc dù ông vua ấy là những hôn quân bạo chúa.
Ngán nỗi, từ xưa đến nay, những ông vua hôn ám, tàn bạo th́ nhiều, c̣n những bậc minh mẫn nhân hậu th́ lại ít. Cho nên xem sử sách thấy biết bao nhiêu người v́ chữ Trung mà phải hy sinh một cách quá đáng. Như cái chết của Văn Chủng, cái chết của Nhạc Phi ...v.v
Nhưng cũng may, chế độ quân chủ đă chấm dứt. Ḷng trung nghĩa khỏi sợ bị đem phụng sự những bạo chúa hôn quân.
Được hưởng tự do, chúng ta nên thực hiện chữ Trung theo ư nghĩa rộng lớn. Chúng ta nên " Trải tấm ḷng ngay ở với đới "
và chúng ta " tận trung " để " báo quốc " . Đó là Trung đúng ư nghĩa của thánh hiền xưa và hợp với nhân sinh quan mới.



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network