Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ý mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ý

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ý mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Thơ sưu tầm >> THI PHẨM BẠCH TỐ SƠN (tiếp theo )

 Bấm vào đây để góp ý kiến

1

 thimai
 member

 ID 47875
 12/08/2008



THI PHẨM BẠCH TỐ SƠN (tiếp theo )
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Phần III



Đã xong một giấc mơ cho
Tỉnh ra thôi đã mập mờ tối tăm
Nghe bên tai tiếng ầm ầm
Của xe đang chạy đường dằn sỏi to
Tiếng gì sao thấy lạ quơ
Của ai nói đó biết mà việc chi
Thân rung dẫy động một khi
Biết thôi thân đã vậy thì không xong
Nhớ ra đã quá muộn màng
Chiều hôm khi ấy mắc nàn vào trôn
Vào tay của kẻ ác nhân
Đây kìa Minh Nhứt săn buôn con người
Bờ mi từng giọt đua rơi
Nghĩ thôi giờ đã hết rồi còn đâu
“Mẫu thân anh Đạo nơi nao
Ngọc Mai em hỡi! Ngày nào đòan viên?”
Trời sao nở hại người hiền;
Bắt con xa mẹ hai miền cách nhau?
Giọt ngân quằng quại rơi mau
Từng cơn dằn vặt thêm đau xé rời
Thẳng chân đá mạnh rầm trời
Bổng xe dừng lại có người đến xem
Qua tai bao tiếng thì thầm
“Bật lanh mơ sua” lạ làm đi thôi
Nói nghe thêm rõ từng lời
Từ từ cửa mở đèn dòi vào trong
Thân ai mặt mũi phừng phừng
Lay cây đang trói việc từng ra sao
Đã xong cửa đóng lại mau
Bóng đêm trở lại một màu tối đen
Đường đi bánh tiếp lăn tròn
Đêm khuya lạnh lẽo hãy còn xa xăm
Co ro con mắt lim dim
Nghĩ thôi giờ mẹ yên tâm không nào,
Hay chân rảo kiếm lao xao,
Vẫn hơi im bặt xé đau cỏi lòng?
“Lạy trời giải cứu nguồn cơn
Thân con thoát khỏi tai ươn lạ kỳ
Quê hương tìm lại đường về
Mẫu thân đòan tụ tuổi già bất an”
Xe nhanh cứ chạy băng băng
Có đâu biết đến héo hon là gì?
Xe này đồng bọn Nhứt kia
Đây tên Keo Kiệt đang thi thực hành
Nó ngừơi ở tại Phnom Pênh
Họ Bùi khét tiếng nghề chuyên lậu người
Đường xa nay đã tới rồi
Cả ngày vòi vọi mệt rời thân ra
Cửa tung ai đến kéo lê
Như thân gỗ mục đặt lề hông xe
Nhìn qua khắp cả bốn bề
Um tùm cây lá thật ghê vô cùng
Rừng xanh ánh nắng chập chừng
Lá chen mất khuất chỉ lừng bóng râm
Chim kêu vượn hú om sòm
Gợn người rắn rết, cọp gầm bên tai
Nghe qua chi nữa mặt mài,
Giờ đây thôi hỡi cuộc đời là đâu?
Giữa khi rừng thẳm một màu,
Trong tay ác thú ra sao thân này?
Rơi chi nước mắt cũng chầy,
Thì thôi cứ để nó trôi theo dòng!
Mong sao gặp được nắng hồng
Niềm tin sợi chỉ trấn lòng vững an
Lim dim tâm trí miên man
Kìa trong bụi gậm ai đang tới gần
Người sao da đỏ lưng trần
Tóc tua lủ phủ đứng tần ngần ra
Trong tay một khẩu trường K
Lăm lăm ngọn sóng đến mà chủ xe
Lệnh nghe mau dắt Sơn đi
Men theo bụi gặm bộn bề chông gai
Chân theo khập khiễng té nhòai
Ác nhân thêm với một tay súng sườn
Nói rằng “Crốp - lanxz, tư lươl”
“Cầu xin rộng lượng khi thân rã rời
Khát khan nào muốn chậm thôi!”
Nói rằng “Tha mash – nhê nhây, anh M. đân,
Ạnh tư mao - ạnh tư lươl!”
Vào tai nào biết thiệt hơn là gì
Còn đây hắn cứ giải đi
Băng băng lối thỏ một hơi là dừng
Đóan ra cũng đã giữa rừng
Bốn bề bao phủ những tần cây cao
Nơi Sơn được giải đưa vào
Một căn chòi lá tạm rào trú mưa
Thấy ngay trước mặt cũng vừa
Hai tên đen đúa vẫn là đến ngay
Nhìn xem mặt mũi hình hài
Trông ra khác hẳn người ngòai thành đô
Một tên thân lớn cao to
Da nâu đen sẫm tóc vo xoắn tròn
Môi dày, mặt rổ, mũi lân
Nói gì chẳng hiểu với tên lính hầu
Tên này là kẻ cầm đầu
Krong Phom – KonXi danh mau gọi là
Tòan quyền nơi chốn rừng già
Ác ma Kam – Pót qủi tà nơi đây
Còn kia tên nữa thứ hai
Cùng đi bên cạnh với này Kon- Xi
Cheng Quay tên gọi thường khi
Thật người miên đỏ trú thì tại đây
Thân người tương sánh với Xi
Lớn cao, tóc chấm bờ vai xềnh xoàng
Giọng nghe nắng hốc khô khan
Như con vượn hú gọi đàng rừng xanh
***
Rừng cao dày đặc quấn khoanh
Cây to cây nhỏ chen cành vào nhau
Nơi nhiều rắn độc, hùm beo
Dưới chân thì lại nước đâu ngập đầy
Ngôi nhà lũ sấu chốn này
Bắt mồi rùa rắn vẫn rày thường xuyên
Nếu ai không biết bị liền
Trên bờ rắn cắn, nước tuyền sấu kia
Chung quanh thì lắm hầm đìa
Sát bên biển lớn khôn dìa thoát thân
Lính đưa Sơn xuống giữa ngàn
Có ngôi chòi nhỏ một gian cũng vừa
Nhốt chung trong bọn làm nô
Thua loài súc vật đong đưa giữa ngàn
Nhìn qua trước mắt tượng tần
Chung sao có được khoảng gần chục thôi
Thấy ai cũng ủ ngô ngây
Y như xác chết nằm phơi giữa trời
Lòng đau khi thấy cảnh đời
Chắc rằng số phận giống người nằm đây!
Đoạn lâu chúng kéo đến ngay
Đưa đi tất cả một bầy cùng nhau
Rừng dày chặt đốn cây cao
Về nung trong lửa ra màu than đen
Người nào không phục đánh liền
Như trâu ngòai ruộng chó chênh cắn người
Xa xa trước mắt tới rồi
Chốn tù trần thế của đời tối đen
Bắt người vô cớ thản nhiên
Xem như là thứ mạt hèn cỏ rơm
Không kịp nghỉ, chẳng miếng cơm
Đêm ngày mệt lã thì làm được chi
Đều đều từng bước lê đi
Chậm chân một tí đòn bay tới rồi
Một giò đá đẹp mắt hay
Trúng tam tinh trán bật nhoài Sơn ra
Đòn mau tới tấp thân ma
Hết lưng tới bụng tức hoa cả vời
Thiên thanh cũng thấu mấy người
Máu hòa với nước mắt rơi trộn đều
Kin – Xi nói giọng thao thao
Lơ ngơ câm nín biết đâu nói gì
Hắn ta theo giọng kéo quay
Đòn chân thẳng đạp thắt dây Sơn liền
Đi trong tư thế ngã nghiêng
Cố bò lê lết tới triền đốn cây
Bước đi con mắt hàng hai:
Khóc mà chăng được ai hay cho cùng?
Khóc mà đặng tiếng ra không?
Hay là chỉ có nổ tung cỏi long?
Trời xanh mấy lượt nắng hồng,
Mấy đêm u tối những lòng của Sơn
Khi trong cay đắng nỗi hờn,
Tuổi còn thơ trẻ lâm cơn khốn nàn?
Rừng xanh bao phủ suối ngàn,
Có hay chăng lẽ biết chàng hay không?
Đến nơi mở hết xiềng gong
Bắt ngay vào việc cố hòng liền tay
Tù đày ngay giữa rừng cây
Lính kia tay súng bao vây xem chừng
Tố Sơn trong dáng tần ngần
Hai bên đồng có bước chân bạn tù
Tay đưa lưỡi giáo sáng lư
Xong rồi cây lớn từ từ ngã mau
Ánh hồng nhạt nhẽo nao nao
Long lanh sắc thắm hồng hào lộ ra
Gió ngang phớt nhẹ chiều tà
Mân mê vạt áo nắng xà qua nhanh
Mồ hôi ướt đẫm thân mình
Vốn thân đã mệt khôn lành mệt thêm
Cây kia đốn ngã đã nằm
Nhưng thôi Sơn củng cỡ tầm cây kia
Song song hơi thở nhập nhồi
Súng đâu mau đến chỉa ngay lên đầu
Roi nhanh tới tấp bay vèo
Rát da chảy máu nhuốm màu bùn dơ
Như mưa con sóc bơ phờ
Gượng lên tay giáo tiếp mờ việc thôi
Đã thân thôi lắm rã rời
Cố làm cho đặng khôn thời bỏ thây
Chiều nhanh nắng xế ngọn cây
Xốn xao đây đó một bầy khỉ con
Chuyền cành lơ lững theo đàn
Tìm về tổ ấm đang còn rất xa
Bóng chiều dần chuyen thay ca
Bóng đêm chen tới tan ra nhanh dần
Đắng cay giờ đã được an,
Ngày đầu tủi nhục khôn ngần biết bao!
Khác chi cá sắp rơi đầu.
Ngất ngư trên thớt đường nào thoát cho?
Thân côi nhìn cảnh đêm thâu
Rưng rưng nước mắt nhớ sao mẹ hiền
Bóng chiều mà chẳng được yên
Quạnh hiu đơn chiếc ở miền quê xa
Sao đêm lấp lánh thiên hà
Có bao nhiêu chiếc sầu là bấy nhiêu
Dòng lưu con nước hải triều
Mau về quê mẹ gởi điều nhớ thương
Rừng đêm một bóng cô đơn
Chơi vơi biển thẳm cố phương biết là!
Tủi thân nơi chốn rừng già
Ủi an ai lại bước qua ngùi ngùi
Trong đêm chung một cảnh đời
Tỏ lời thăm hỏi “Sao rồi hởi con?
Trai tơ đang sức nắng hồng,
Mà thôi vẫn thế luồn trôn vào nàn!”
Sơn rằng “dẫu thể vững an
Cây cao bác hẳn khỏe thân khôn dè?
Với ai cũng lượt chung qua,
Thân khô như thể thân ma một màu?”
Đáy tim tiếng nói thì thào
“Sức ta còn đặng không sao đâu mà
Còn đây tất cả quanh ta
Cảnh y như cháu bị từ Việt Nam
Nhục đời biết mấy trong tâm
Tù đày phục dịch cho Kam – Pót này”
Rừng đen số phận một bầy
Đổi trao quấn quit biết hay từng người
Bác này họ Lý tên Đời
Có quê Đồng Tháp tuyệt vời hoa sen
Nông dân vốn nghiệp chân phèn
Ngũ tuần gặp cảnh tối đen cam đành
Còn đây bên cạnh một anh
Văn Khang tên gọi thuộc Hùynh gia phong
Hai mươi tuổi đặng vừa tròn
Là người bản xứ gốc con Việt là
Quê nhà thuộc Sóc Brâm – Bar
Nghề chuyên chài lưới mẹ cha một thuyền
Qua bên hai nữ thuyền quyên
Một người độ tuổi trung niên cứng rồi
Hoa Lan thuộc tộc Trần đời
Nghề chuyên buôn lái ở nơi biển Hồ
Phnom Pênh trú ngụ là quê
Sát bên một đứa gái thơ cùng ngồi
Khoảng chừng hăm mấy tuổi đời
Khi đang hương sắc mặn mòi ngát thơm
Tên là Thanh Huệ tường am
Theo chân cạnh mẹ biển tầm sinh nhai
Giữa trên biển nước đong đầy
Bổng dưng nổi sóng chẳng hay thế nào
Có thuyền lạ mặt áp vào
Cướp luôn hàng hóa cùng nhau với người
Tất rồi trực chỉ nước xuôi
Đưa ngay vào nốt tận nơi xứ này
Nhốt chung đây hết cả bầy
Việt tròn năm chẵn còn này gốc Miên
Người xưng Tà Sỉn là tên
Thuộc vùng K. Thom Sách ở miền gần thôi
Sao khuya lấp lánh giữa trời
Như đang thầm thĩ với người ngồi đây
Xớt chia bao nổi đắng cay
Giữa rừng xanh thẳm bao vây bịt bùng.
***
Tháng ngày bao nổi nhục thân
Tràn bao cay đắng đoạn cùng tim gan
Con trâu chưa sánh được ngang
Với ngừơi lao khổ giữa ngàn thân nhu
Roi đòn tới tấp khôn từ
Cơm chi có đủ được như sức mình
Công lên từ sớm bình minh
Trời chiều ngã tối đặng lành mới hay
Khốn thay kiếp sống tù đày
Chém cha thân chó cho loài thú nhân
Lắm lem bùn đất tay chân
Tha ma ác thú giữa rừng tối om
Thân trai nay đã gầy còm
Trông như thân sậy óm nhom cao nghều
Gió ngang phớt lấy cũng xiêu
Phất phơ sợi chỉ biết tiêu chừng nào!
Cùng đây số phận thương đao
Sáu người bản án đang treo ngày tàn
Rừng xanh cây cối ngổn ngang
Tiếng gầm hổ đói dậy vang rợn người
Thêm một ngày, thêm rã rời
Thêm hờn cay đắng thối đời Pot kia
Non cao chất tội ác kìa
Biển Hồ lay láng khôn thì rửa ra?!
Một hôm giữa lúc ban trưa
Kon – Xi mau đến xem qua khôn chừng
Thoát ngang Thanh Huệ mắt dừng
Ra cơm thèm khát lửa bừng cháy mau
Hoa xinh tay nắm lật nhào
Mật thơm mau hút giữa bao nhiêu người
Thấy con bà lạy kêu trời
Van xin tha Huệ tuổi đời đang xanh
Kon-Xi vụt đá bà Lan
Hả hê gọi lính đánh thân tơi bời
Hoa xinh một cánh tả tơi
Kháng mà không đặng chịu đời nhục t thân
Cho Kon – Xi thão mãn cần
Hai dòng suối ngọc thanh tràn ngòai khơi
Chung nhau đến tiếp một tay
Gập đầu cúi lạy van nài Kon – Xi
Thú nào có biết từ bi
Khốn đời kiếp mọt thây ma chung thuyền
Bác Đời bị đánh chết liền
Văn Khang một cú thấy nghiêng ông trời
Còn ông Tà Sỉn thôi thôi
Thân nằm bất động tắt hơi thở đều
Tố Sơn này hởi như nhau
Thân tre bể nát máu đào chảy lan
Phước thay thân mạng hãy còn
Giáng đòn đã gục miên man nằm dài
Đã xong thõa mãn hoa lài
Hương còn phảng phất kêu ngay lính mà
Chục tên lần lượt đi qua
Dẫm tan tuổi mộng đời hoa của nàng
Sướng đời cả lũ cười vang
Như bầy sói dữ dã man cắn người
Cảnh nhìn thật thấy hởi ôi
Một con nhọng trắng nằm phơi giữa ngàn
Mênh mông tình của mẫu thân
Ngồi ôm con khóc hai hàng rưng rưng
Song song hai gã đàn ông
Hồn lìa khỏi xác âm cung thẳng đường
Thây phơi bỏ lại cỏi dương
Làm mồi cọp dữ qua cơn đói thèm
Thiếu niên nằm đấy hai em
Thân người sóng sõai vũng đầm máu ai?
Kon-Xi nhìn đổi chung quanh
Lệnh truyền cho lính thực hành việc chi
Việc sao lại thấy lạ kỳ
Thây ma bờ suối làm mồi cọp đêm
Còn đây bốn kẻ lim dim
Thiếu niên thục nữ lồng chim nhốt cùng
Nắng trưa đốt cháy da lưng
Đốt sao cho đặng khốn cùng tối tăm
Phải đâu là kén con tằm
Nhả tơ hết kiếp có làm vui cho?
Chiếc giường của Sáu bóng ma
Giờ thôi thôi lại não nề con tim
Đôi trai cùng một nữ nằm
Mẹ già chi nổi cố tìm thân con
Nhẹ nhàng âu yếm nâng lên
Đầu xinh con tựa vai tròn bà đây
Áo manh một tấm đã bời
Choàng thân con gái đang thây trần truồng
Hoa xinh nay đã hoàn hồn
Cố lay sang mẹ nuốt hờn mắt xinh
Nấc lên từ đáy lòng trinh
“Mẹ ơi! Đã hết thôi đành thác cho
Sống chi đây kiếp nhuốc nhơ
Giả đời man rợ ác ma giữa rừng”
“Con ơi! Hãy gắng xin đừng
Con đi rồi mẹ biết thân là ai
Giữa nơi rừng núi đặc dày
Thân già trơ trọi đắng cay héo mòn
Còn người còn sức còn non
Có khi cũng phải mẹ con thoát nàn
Con mau trấn tỉnh tinh thần
Ngày mai sẽ sáng vững an thôi mà”
Ôm nhau bởi cảnh thảm thê
Làm lay động tỉnh cơn mê Sơn này
Nhìn lên ánh mắt héo gầy
Huệ nhanh nói với: “Em đây sao rồi?”
Sơn thưa: “Choáng có chút thôi
Tử thần đã thoát sức trai yên rồi
Liễu gầy dù mất sắc tươi,
Sức còn hãy tốt cũng thời em đau?”
Bà Lan ra giọng thì thào
Ứa tràn nước mắt tâm bào sục sôi
Nổi tâm thêm chất bùi ngùi
Đau cho thân chị Huệ tôi hoa tàn
Bóng chiều mát lạnh tràn lan
Thêm sầu giá buốt không gian bốn bề
Nằm đây lệ thắm dầm dề
Thương ai xấu phận cũng dè thương ta
Sợi đêm mấy cọng lân la
Bốn bề vắng lặng rừng già một khi
Thương ông Tà Sỉn – bác Đời
Thây ma cũng chẳng yên nơi mã mồ
Bão lòng nước mắt lại sa
Đêm thâu lấp lánh sao khuya đầy trời
Ngỏ lời an ủi chị tôi:
“Sông sâu có lúc cũng vơi đi nhiều
Rồi thì ăm ắp dòng lưu
Trăng kia cũng khuyết khi đều tròn ra
Thân vàng chị tỉnh lại cho
Sẽ thì cũng có ngày mà thoát thân!”
Nghe em bao tiếng tỏ phân
Ấm lòng chị lại trấn an nổi mình
Ước mơ cùng thể vững tin
Dầu cho một tí mỏng manh sự đời
Văn Khang kịp giấc khẽ lay
Tưởng rằng đã chết nay hay vẫn còn
Rừng xanh bao phủ vượt ngàn
Ấp ôm thân nhục giữa cơn khốn cùng
Khuya về bát ngát không trung
Sương rơi ướt đẫm khu rừng cây nhu
Bốn thân bèo bọt lừ đừ
Chìm trong giấc ngủ say mờ ngọt ngào
Lâm thần ghé đến nhìn vào
Xót thương cho những thân nào nằm đây
Bước ra bẻ lấy tàn cây
Đem vào đắp ấm khắp vây bốn người
Đã xong chân bước quanh chòi
Đuổi xua cá sấu rắn dời đi xa
Gắng tâm cố bảo vệ cho
Bốn thân bớt nạn thây ma oan tình
Làm xong theo ngọn gió lành
Ông về chốn cũ rừng xanh ngút ngàn
Còn trong tư thế miên man
Đang say giấc ngủ ấm màn lá cây
Bổng đâu tiếng của Cheng Quay
Đến lôi kéo những thân gầy đi mau
Đi trong mù mịt âm u
Màn đêm còn thấy ánh sao trên trời
Đến nơi bắt hết mọi người
Vào ngay công việc thối đời thân trâu
Xinh xinh dáng Huệ phía sau
Bị ngay thằng lính ôm eo giật lùi
Đẩy cho thân dáng ngã chùi
Tính bề hiếp nữa thỏa vui một hồi
Tiếng la làm động ba người
Vùn kên kháng cự cứu dời Huệ ra
Nữ nhi bà múa giáo qua
Trúng ngay thằng lính đầu xa khỏi mình
Khang này như gió rất nhanh
Tay cầm khúc gỗ múa quanh vài đường
Tứ tung loạn xạ khôn lường
Thân cây thoăn thoắt trúng dường ba tên
Ngay đầu máu chảy láng lênh
Ba tên ngã quị xuống nền dưới chơn
Đến đây tới lượt Tố Sơn
Vun chân đá thẳng mặt tên cầm đầu
Cheng Quay lật ngửa té nhào
Hú hồn khiếp vía tính nào súng tay
Dáng Sơn như cắt nhanh bay
Tay đưa lưỡi mác đầu Quay hai phần
Tiếng Sơn dõng dạc trong ngần
“Lỡ rồi một thể cho gần phải xong
Sống chi như thể cũng không
Anh hùng tỉnh lại cố hòng thoát ra
Ở đây chúng cũng không tha
Khác chi xác chết làm ma giữa ngàn
Anh Khang, Chị Huệ, Cô Lan
Một tay ta nắm thoát hang cọp này”
Tinh thần khí nhuệ đong đầy
Vừa bừng khơi tỉnh đấng trai anh hùng
Biển xanh con sóng càng hăng
Bừng bừng lửa dập tử chung Pót này
Tù nhân đánh trả đôi bài
Năm tên một lượt cũng rày vong thân
Số cao nên xót hai tên
Nhanh chân trốn thoát gọi liền Kon – Xi
Sơn Khang dìu chị mà đi
Thân bà một lượt trọn bề mang theo
Ba cây trường súng dây đeo
Lẫn vào rừng tối men theo đường mòn
Đi trong sương lạnh khôn sờn
Giữa vùng u mịt gai chông dẫy đầy
Hoa xinh đâu nữa màu tươi
Sức suy ngã quỵ trong tay hai người
Sơn – Khang thay đổi từng hồi
Người thì cõng chị người thời dẫn đi
Chẳng mấy chốc tiếng Kon Xi
Ô hay mật đám lính tùy vũ trang
Rượt theo mau kịp bước đàng
Đùng đùng súng nổ tiếng vang gầm trời
Trúng ngay lưng của Huệ rồi
Hết đời chị đã tắt hơi thở liền
Bộ tam cố né sang bên
Tay nhanh súng trả thóai miền phía sau
Đôi bên hổn chiến dài lâu
Thôi rồi thêm nữa Khang mau gục đầu
Té ra hởi thở hểnh hào
Hồn bay khỏi xác về chầu âm cung
Đây còn được lại hai thân
Phía Kon Xi tiêu khoảng hơn gần chục tên
Nóng lòng bà đã tiến lên
Bị ngay giữa ngực một viên đạn tròn
Kon Xi con mắt đỏ hon
Bắn thêm vài phát giết luôn tức thì
Tố Sơn mình ép gai bì
Súng ngay bắn trả Kon Xi đôi lần
Tay nghề bắn khéo ngay chân
Kon Xi ngã quỵ thấy ngần Sơn ra
Liền nhanh một đám lâu la
Súng tua tủa lấy ngay mà Tố Sơn
Đạn mưa đã trúng vai tròn
Khôn hay bỏ mạng máu tuôn đầy ngừơi
Thông minh chiến thuật đổi dời
Mạng to thoát chết khôn thời bỏ thây
Súng đây còn hãy trên tay
Nhưng thôi đạn hết thật hay giữa chừng
Còn chi đâu nữa tinh thần
“Thế là đã hết tấm thân này rồi”
Lâm thần thấy vậy tiếp tay
Đưa sương đến phủ hết bầy sói lang
Bốn bên thêm tối bịt bùng
Yên thân Sơn núp dưới tàn cây to
Bầy lang lục khắp tìm mò
Tăm hơi chi thấy đâu mà bóng Sơn
Tưởng rằng xác mất tiêu hồn
Theo kìa lựu đạn nổ giòn inh tai
Xúm nhau tụ lại lay quay
Kéo nhau về trại hết bầy lâu la
Nằm đây được khoảng nữa giờ
Khi im thinh thích Sơn mò bước ra
Mau đưa thân chị cùng bà
Văn Khang anh nữa để mà liệm tang
Khốn thay nơi cảnh rừng hoang
Đưa người chỉ có mấy ngần lạy thôi
Khấn cầu van vái đôi lời
“Nếu thay sống đặng ra ngòai thảnh thơi
Sẽ ngày trở lại nợ đời
Trả thù cho những con người nằm đây”
Gập đầu bao nổi chua cay
Xót thương cho bạn thù đòi nơi tâm
Rừng đen tan hết bóng đêm
Vừng đông vừa lú tiếng chim rộn rang
Ngùi ngùi từ tạ lên đường
Cố bò thoát khỏi đây rừng hoang du
Ánh hồng lóng lánh màu hoa
Đây cơn gió thoảng thổi qua mát người
Ngục tù nay thấy mặt trời
Vui tâm nay đã khỏi đời gian lao
Đều chân càng bước mau mau
Băng rừng lội suối qua đèo chông gai
Đi không nghỉ bước đường dài
Đói lòng ăn đỡ trái cây của rừng
Ngày đêm chi quản bước chân
Rừng xanh thăm thẳm có sờn trí trai
Trí trai bao nổi đong đầy
Nhớ sao cố quốc đượm dầy yêu thương
Mắt nhìn trực thẳng một đường
“Đây kìa mẹ đứng từng cơn héo mòn
Em Mai cùng với Đạo anh
Ba người đang đợi bóng Sơn quay về!”
Vui trong nước mắt đề huề
Quên đi ngày tháng đã qua nhanh rồi
Hết đêm đến lượt tới ngày
Trăng đầy đã khuyết giờ đầy như xưa
Rừng xa đâu nữa cho vừa
Khi tàn cây vẫn còn thừa lối đi
Vai gầy một vết đạn tì
Vòi đâu lởm ngởm thối hôi đầy mình
Xa xa dòng suối trong xanh
Mát lòng lữ khách hòa mình khỏe ra
Mát trong thêm sắc mặn mà
Hành trình tiếp nối thoát xa rừng già
Đường đi cũng đã thật xa
Khỏi từ suối mát men bờ sông xanh
Nhìn đây con nước chảy nhanh
Tròn vo uốn khúc ngược hoành lên trên
Đi vào tận biển láng lênh
Chứa đầy ắp cá xứ Miên này là
Bước chân chậm rãi tà tà
Ngắm trời sông nước thêm mà nhớ quê
Dằn cơn bao nổi khôn dè
Nghĩ thân đã bỏ huống mà còn chi
Nhưng còn với mẹ lỗi nghì
Lòng bao lo lắng những đầy bất an
Chân đi tâm nghĩ miên man
Lụy sa nhỏ giọt thắm hòan lòng Sơn
Gió qua xua lấy nổi buồn
Dỗ dành bạn trẻ giữa cơn lạc lòai
Tiếng nghe văng vẳng bên tai
Như bầy thú dữ tới đây vồ mồi
Lòng thêm tơ cuốn rối bời
Cớ chi không lẽ số trời chua cay
Đường cùng u tối bóng mây
Hết đời nên phải bỏ thây giữa rừng
Hoang mang theo mỗi bước chưn
Nhìn quanh khắp chốn tìm đường thoát thân
Như mưa chúng đã tới gần
Bao vây tam phía sát bên sông dài
Tay cầm dao mác sáng hoay
Còn đây nét mặt trông thôi dữ dằn
Một tên cất tiếng hung hăng
Hỏi Sơn có thứ chúng đang cần dung
“Bạc tiền, đá qúi hay vàng”
Đưa mau ra hết chúng hòng tha cho
Em nghe có hiểu chi mà
Tưởng đâu lũ Pót đưa về phanh thây
Roi đòn bao chập tơi bời
Thân ma thì lại làm mồi cọp ăn
Thế ra cố thủ tay chân
Chúng mau ập đến một lần mấy tên
Tay khua gươm giáo vang rền
Nhào vô Sơn đánh bốn tên tơi bời
Tiếp ngay tập nập tới rồi
Luôn chung một lượt hơn mười tay đao
Gươm đao máu loạn lao xao
Cũng thì đã rã mệt nào sức Sơn
Luống đâu thoát cảnh khổ hờn
Đường nào chạy thấy giữa cơn loạn này
Im im dòng nước đong đầy
Khôn nguy cũng phải liều thân
Đang băng dòng chảy thật hay lạ chừng
Sông kia tìm xuống theo dòng hải lưu
Còn đâu chi sức tráng hào
Theo song thôi đã dộp teo chìm dần
Thương tâm luống dạ du thần
Khi ai hiền thảo hiếu ngoan cũng tài
Thần thong cho nổi hình hài
Nằm trên khúc gỗ mặt mài ngửa ra
Cứ theo dòng nước phù sa
Lênh đênh vào đến biển Hồ dừng ngay
***
Bờ trên một xóm làng chài
Của người gốc Việt ở đây một đời
Trời đêm lấp lánh sao rơi
Thúy Dung với Nguyệt đều dời bước chân
Ra ngày bãi biển để nhìn
Không gian tuyệt đẹp cùng luôn thuyền chài
Xa xa đèn chiếu ngoài khơi
Nơi bè của bố cạnh dời phía trên
Có đâu khúc gỗ bồng bềnh
Thiếu niên ai đó miên man nằm dài
Chị em mau đến lại coi
Mới hay la toán xóm chài xốn xang
Chung tay cứu giúp lên mau
Bè trên đặt lấy anh hào nằm đơ
Cho Dung bao lẽ phân qua
“Còn hay cứu được chưa ra muộn màng
Gường trong nên hãy sẵn sang
Thuý Dung – Ánh Nguyệt đưa chàng cùng cha”
Dứt lời chân bước bôn ba
Rộn rang lên hẳn như dè mất khi
Khắp trong đèn sáng đầy vơi
Bao người một sức tiếp thay cứu chàng
Chung tay chung một niềm tin
Cơn nguy qua khỏi vui mừng dâng cao
Khi ai trở lại hồng hào
Ấm thân tốt hẳn đều đều từng hơi
Chiếc gường tràn ngập tình người
Chiếu chăn thêm ấm anh trai thoát nàn
Chìm trong giấc ngủ miên man
Sơn nào chi biết tấm thân yên bình
Chung quanh ánh mắt thiện hiền
Nhìn chăm chăm đến dáng nghiêng Sơn này
“Xem kìa mặt mũi tóc tai
Khôi ngô tuấn tú đẹp trai lạ thường
Đôi mài sắc tướng thật tường
Mà sao lâm cảnh tai ươn thế này?”
Nguyệt xen tiếp vội mấy lời:
“Thật sao tội quá đến gầy óm nhom
Chắc rằng trốn nạn rừng thom
Nơi nhiều Kam Pót trú chòm dưới kia
Nhìn này vết đạn xéo chia
Đâm xuyên từ trứơc tới kìa phía sau”
Chen lời Khanh nói vài câu
“Anh hung ghê nổi biển sâu nương đời
Xem ra cũng tốt phước thay
Nữ nhi con gặp cứu ngay chàng về
Số trời lớn mạng cho ra
Chứ ai vào đó có mà vong thân
Chung quanh thú dữ đông ngần
Không làm mồi cọp thì còn rắn đeo
Rừng Thom hầm nước thật nhiều
Thịt ngon sấu đói hoặc tiêu cũng chừng
Khi tay thằng Pót ác nhân
Chúng đày đến chết hoặc cần giết ngay”
Thuý Dung nghe đến gợn người
Trăng tròn Ánh Nguyệt lệ hai hàng đều
Thương người nằm đấy bao nhiêu,
Thì lòng ghét Pót gấp nhiều lần hơn!!!
Gường ai thêm nổi thoáng buồn,
Khi ai trong cảnh thoát cơn đau long?
Khuya về Sương lạnh đầy tràn
Trời đêm vằng vặc sáng trong vô ngần
Từng người cất lấy bước chân
Lui về yên nghỉ giấc ngon một bề
Còn đây hai dáng thướt tha
Thương yêu như mẹ với cha một lòng
Nhìn Sơn Nguyệt cất thưa vang
“Mẹ cha cùng với em an nghỉ vừa
Canh khuya việc thể khôn lừa
Con dành theo dõi chàng mà nằm im
Giờ đây đã vững con tim
Có chi nguy kịch con tìm đến cha!
Khanh rằng: “Liệu sức mà lo
Yên tâm cha nghỉ đêm khuya con chừng”
Lòng yên cất lấy bước chưn
Sánh đôi cùng vợ với Dung đi vào
Không gian yên ấm nao nao
Bốn bề vắng lặng lòng trào luyến thương
Đoan trang bước đến qua giường
Trân trân đôi mắt nhìn gương mặt gây
Anh hùng đang giấc thật say
Càng trông càng đẹp càng say lòng người
Đêm khuya từng bước trôi trôi
Đầu nàng ngã gật gối thời tay Sơn
Uyên ương đan chỉ khéo lòn
Cùng ai Ánh Nguyệt đầu tròn chung nhau
Giữa đêm thanh vắng một màu
Chỉ còn tiếng gió ru cao giấc nồng.
***
Nguyệt này cùng với Thuý Dung
Công Khanh trụ cột thuộc dòng Hà gia
Ba đời đều ngụ biển Hồ
Thuyền chài tôm cá nối nghề sinh nhai
Thuyền quyên hai nữ trang đài
Thứ tư lại tiếp tay chài như cha
Hai nàng nhan sắc đậm đà
Lung linh hoa thắm nhất mà chung quanh
Thúy Dung tuổi nhỏ non xanh
Tuổi vừa trăng lứa tròn vành mà thôi
Nước da bánh ít mặn mòi
Bóng dừa mái tóc bay phơi dập dìu
Phong lan thân dáng diễm Kiều
Mùa xuân sức trỗi thật nhiêu xuân non
Nguyệt đây chẳng kém gì hơn
Chỉ thua mái tóc ngắn trên vai gầy
Tuổi vào tròn lứa năm nay
Tình xuân mười tám đong đầy hơn em
Khéo nghề thiêu chỉ vá kim
Thông minh trời sẵn dành thêm thưởng nàng
Khi đang giấc ngủ mê man
Tố Sơn hay tỉnh bàng hoàng tay chân
Nhìn chung quanh hãy bâng khuân;
Còn ai thiễu nữ đầu dần trên tay,
Lạ sao cảnh ở chốn này,
Thân ta sao lại nằm đây hồi nào?
Cố lay thục nữ xem sao
“Cô ơi! Thức dậy đi nào cô ơi!”
Đang trong cơn mộng đẹp vời
Giật mình thức giấc rạng ngời tươi hơn
Khi ai bừng tỉnh rõ rang
Nàng kêu mừng rỡ như con mừng quà:
“Mẹ cha ơi! Mau bước qua
Anh này đã tỉnh rồi nè thưa cha!”
Mừng thay hết thảy cả nhà
Chân nhanh tìm đến đi ra thăm chàng
Bồn chồn ông ghé hỏi han
Họ tên quê quán thêm mang nạn gì
Biển xanh theo nước trôi đi
Gỗ tròn một khúc bờ kè tấp bên
Thật lòng Sơn tỏ ngọn ngành
“Quê hương nổi nhớ ở thành Cần Thơ
Tố Sơn, từ mẫu ban cho
Thuộc dòng họ Bạch nghề mà bán buôn
Vô tình họa đổ vào thân
Nhứt đưa đến chổ giữa rừng Pót kia
Ơn trời ra sức chở che
Trốn nhanh sống đặng thoát kài rừng sâu”
Ngồi nghe Sơn nói hồi lâu
Rầu rầu cùng lượt thêm đau cho chàng
Thương tình bảo ở tại vùng
Sơm hôm nghề cá vui lừng biển to
Thời gian nếu gặp thời cơ
Xuôi Nam về lại Cần Thơ quê mình
Thướt tha Ánh Nguyệt lẹ nhanh
Cơm canh cho đặng chàng dành sức trai
Ngoài trời đã ló bóng mai
Vài tia nắng ấm chiếu ngay vào nhà
Dặn lời hết thảy bước ra
Tố Sơn an nghĩ thân mà khỏe nhanh
Nguyệt quay nét mặt cười xinh
Trong xanh xuân ấm tặng dành cho ai
“Cố yên cho đắng sức trai
Cáng trường ra lại để mai về nhà
Còn em cùng với mẹ cha
Thuyền băng rẽ song bờ xa lưới chài
Nắng cao trưa đến về ngay
Em qua thăm lấy anh đây cũng vừa”
Dứt lời bóng dáng thướt tha
Quay lưng bỏ lại chàng mơ một mình
Suy tư bao lẽ miên man
Tưởng thôi đã bỏ thây trên biển Hồ
Khi đang trong cảnh dật dờ
Khốn cùng dòng nước cố mò thả trôi
Dáng ai bổng hiện nhạt nhoài
Rưng rưng đôi khóe dật doài lòng trai
“Mẹ ơi bao nổi đắng cay
Giờ đang nhớ lắm bóng ai hiền từ!”
Không gian trong vẻ lặng hư
Dòng châu lại tiếp trôi từ mắt anh.
Gió ngoài luồn thổi vào nhanh
Nhận mang tâm sự lòng thành của Sơn
Đưa về gởi đến mẫu thân
Biết đây Sơn mới thoát cơn hiểm nghèo
Trú thân đâu chỗ vắng teo
Biển Hồ nước ngọt của nào xứ Miên
Nằm yên nhớ đến bao miền
Anh chìm giấc ngủ cỏi tiên đẹp vời
Ban trưa ánh nắng mặt trời
Đã oi đứng bóng cũng thời cha con
Về nhà an nghĩ tấm thân
Luôn vào xem thể Tố Sơn khi nào
Nguyệt nhanh cất bước đi vào
Nhẹ lần đến chỗ coi sao là chừng
Thấy Sơn còn đấy giấc ngon
Từ từ quay lại bước thon ra ngoài
Trời chiều ngã bong hây hây
Sơn còn chưa tỉnh vẫn say mê nằm
Thuý Dung bên cạnh thử xem
Tay sờ lên tránh cùng tim của chàng
Thân đang lửa cháy bừng bừng
Chân tay thì lại như băng giữa mùa
Thất thanh tiếng gọi mẹ cha
Lao xao một lượt kéo qua thăm chừng
Xem qua biết phải sốt rừng
Thầy lang Nguyệt đến hốt dung mấy thang
Mau đun đem lại cho chàng
Dùng ngay khi đã sức đang yếu dần
Tỉnh giấc sảy rã tay chân
Tựa như trái chin treo cành cây cao
Chàng nằm với giọng thì thào
Công Khanh thấy vậy thêm đau thương giùm
Còn Dung với Nguyệt ngày đêm
Luân phiên sức nữ cố chăm bệnh người
Thời gian ròng rã tháng trôi
Tình người càng đẹp giữa vời biển xanh
Trai hiền gặp được nhân thanh
Xứ xa càng đậm thắm tình người Nam
Nắm tay đoàn kết mưu tầm
Giữa nơi đất bạn xứ Cam – Chia này
Toại long nay được niềm vui
Khi Sơn đã tỉnh sức trai dồi dào
Thuyền chài cặp biển lao xao
Sơn theo đánh bắt thuyền mau trở vào
Chàng tung tay lưới lên cao
Như người chuyên nghịêp thật thao trong nghề
Kéo lên đầy ắp no nê
Một chài cũng đặng nửa ghe nhỏ vừa
Hai nàng thấy thế thêm ưa
Công Khanh thích thú cười to hài lòng
Thuyền quay trở lại vào trong
Yên bề nghỉ sớm hơn ròng ngày qua
Xóm nhìn thấy cảnh lạ kỳ
Thường ngày cũng đến trưa thì mới mau
Mới ra nay đã trở vào
Khi vừa lú nắng hồng hào ban mai
Tất thay vội đến hiếu kỳ
Công Khanh vui bụng nói dai lào lào
“Nhờ đây Sơn thật giỏi sao
Quăng thôi một mẻ gọn bao cả đàn
Ghe đầy tới nửa xiên ngang
Nên về sớm nghỉ khoẻ an thế là”
Thuý Dung vui miệng theo cha
Cười thêm xinh xắn hát ca vui mừng
Lời khen khắp bãi tặng chàng
“Ôi nhiều cá quá to lừng thế kia”
Khen hay đến Tố Sơn kìa
Làm cho Ánh Nguyệt khôn thì mến thêm
Nhìn chàng nhìn cả con tim
“Anh tài lại giỏi mau đem cá về
Ước gì được kết phu thê
Trăm năm tơ tóc trọn bề với anh!”
Mắt nàng tô vẻ long lanh
Khi môi cười chím khép thành trái tim
Tố Sơn cắm cúi thu gom
Là bao nhiêu cá lên vòm sân trên
Hay đâu Nguyệt đứng sát bên
Mộng mơ đôi mắt đang nhìn trân trân.
***



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 thimai
 member

 REF: 409559
 12/08/2008

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Từ ngày vào ở nhà ông
Đến nay đã đặng hai tuần trăng treo
Nghề chài xứ biển đi theo
Công Khanh thêm những xiết bao vui mừng
Khi chàng làm việc chuyên cần
Thật thà lễ độ khắp ngần cả thôn
Xóm nghèo càng mến Tố Sơn
Thân trai tuổi nhỏ lại hơn mọi người
Công Khanh càng lúc càng tươi
Cả nhà cùng dạ vui cười lây cha
Thuý Dung nói giọng vui đùa
“Thế thì cha hãy gả mà chị đi
Sang năm sẽ lắm rộn rì
Bí bo cháu nhỏ lại thì vui hơn!”
Khanh rằng: “Không biết Tố Sơn
Có ưng không đặng chị con đây mà?”
Nhắc người người lại hiện ra
Thuý Dung lại giỡn với là chị thôi
Nghe bao lời nói bên tai
Hồng hồng mặt đỏ cả người thẹn ngay
Đức cha châm lửa phân bày
Nguyệt vờ giận lẫy nguẩy nguây trở vào
Bỏ cha, em lại phía sau
Cố như không biết tí nào việc kia
Tâm nàng thì lại vui ra
Khi nghe đến chuyện kết tơ với chàng
Mơ huyền ánh mắt sáng trong
Tuổi ngày xuân chin chìm cơn mộng vàng
Quay sang đến lượt là chàng
Cùng nhà gần gũi hai nàng ngày đêm
Vẹn câu tâm khắc một niềm
Bao điều vốn qúi con tim thánh hiền
Nên dù ở cạnh sát bên
Vẫn nghiêm lễ độ không phiền ân nhân
Một hôm chiều đến bên ngàn
Mây chòm bao phủ mát hanh cả người
Sơn cùng với Nguyệt dạo chơi
Ghé sang hàng xóm vui cười một khi
Thấy trong cảnh sống bộn bề
Nhiều người còn dốt biết chi gọi là
Đánh vần cái chữ ê a
Tiếng quê quên lãng sử nhà biết đâu
Ngoài khơi kiến thức nhiệm màu
Của đời tân tiến như sao trên trời
Nhìn quanh thêm xót rã rời
Ngùi ngùi nhỏ trộm thương người dân đen
Sơn nhanh bao lẽ hỏi hen
Cùng này với Nguyệt sách đền bày ra
Biết chi một chút gọi là
Xóa mù xóm nhỏ rừng già bao quanh.
Nguyệt rằng: “Việc thể nhờ anh
Giúp cho dân chúng biết rành chữ ta
Thôi về cùng luận với cha
Xem sao hãy đặng mở ra lớp nghèo”
Đường quê sánh bước bên nhau
Song song in bong đi mau về nhà
Nhu mì Nguyệt thuật cùng cha
Văn chương bày chút xoá mù nơi đây
Tố Sơn sẽ đảm trách hay
Còn về lớp học tạm ngay sân mình
Buồn buồn đôi lẽ phân trình
“Mong rằng ra chút nghĩa tình mang ơn
Cưú cho mạng sống của Sơn
Bình an khoẻ đặng hãy còn nương thân”
Công Khanh nghe tiếng càng mừng
Liền loan tin báo hết long dưới trên
Chung tay tất bật hẳn lên
Sửa sang lấy chỗ cho Sơn dạy truyền
Đêm về vành vạnh trăng nghiêng
Đùa cùng với gió mây miền không trung
Sân nhà của Nguyệt, Thuý Dung
Trở nên đông đủ tưng bừng mọi khi
Như ngày trước cứu đặng thì
Một chàng chết đuối cặp bè Công Khanh
Nhưng nay đã khác hẳn rành
Tụ về học chẽ của anh trai làng
Thung dung Sơn bước lên đàng
Giữa bao ánh mắt nhìn chàng đợi trông
Ngày đầu buổi học vở long
Sơn cho viết chữ cong cong lạ kỳ
Từng vần chữ cái A; I
Từ từ tập vẽ đến khi ráp vần
Đây kìa hai ngữ ngồi gần
Cũng vào học chữ ân cần như ai
Vui sao lớp học hăng say
Người ngồi chòm hỏm người ngay xuống nền
Giữa sân nhà trống thênh thênh
Bao la mây gió ở trên đầu người
Công Khanh thấy mãn nguyện rồi
“Thật là may phước cho người trong thôn
Trời ban cho đặng Tố Sơn
Về đây giúp xóm thoát cơn chữ mù ’’
Đang trong giây phút man mê
Thuý Dung chạy đến khoe mờ với cha
“Con đây viết dược rồi nè
Thật thôi thích quá chữ A-T-C’’
Tràng cười thêm dáng mộng mơ
Lớp thôi cũng đã dừng mà thôi
Đồng nhau cất gót lui đời
Sân nhà hoàn lại im hơi thường ngày
Se se cái lạnh sương bay
Trăng cao đã đứng ngọn cây rồi kìa
Thuyền quyên nguyện đến bên cha
Phía sau sơn hước cạnh mà Nguyệt đây
Trong đêm thêm những vui vầy
Nhìn trời sao sáng làm say lòng người
Hứng tình sơn thất ra lời
Bài thơ lục bát nói đời biển xanh
Lời trong bay tuốt trăng thanh
Ngạc nhiên thêm lấy khi anh tuyệt phần
Giỏi nghề, hiền thảo lại cò,:
Văn chương, học vấn toát ngần bay xa
Đắm mình thoả hưởng tài ba
Ngắm vầng trăng đẹp sướng mà hơn tiên
Lòng say sưa khắp mọi triền
Quên đi đêm tối lặng yên bốn bề
Bóng trăng nay đã lui về,
Phía tay chệch hướng cho ra đầu giờ
Biển xanh mặt thẳm lờ mờ
Lao xao tiếng sóng ru hờ cho ai,
Bài thơ thì cũng mệt nhoài
Giường trong lui gót giấc bay cung Hằng
Nhành cây đọng giọt Sương trong
Lá xanh yên ngủ đông phong mát lành.
Sáng ra trời đẹp trong xanh
Thêm ngày mới nữa cho anh tay chài
Đêm về bóng tối văn bày
Đôi vần xóm nhỏ miệt mài thêm hăng
Làm cho hết thảy xóm làng
Đã yêu thêm qúi lại càng yêu hơn.
Công Khanh giờ mới hỏi Sơn
Tính bề gia thất với con của người
“Chung nhau chung một nụ cười
Tròn năm cũng đã tính người cho ra
Thấy sao em Nguyệt con ta
Để mau tính chuyện hôn gia cho tròn!”
Sơn rằng: “Dạ thật đội ơn
Giúp cho con thoát giữa dòng nước sâu
Nghĩa tình chả biết làm sao
Mẫu thân còn hãy trông nào bóng con
Ngọc Mai nàng ấy trọn long
Đêm ngày mòn mõi ngóng mong con vè
Giờ đây sao đặng trọn bề
Xin cho suy lại mai về nói ra”.
Khanh rằng: “Là việc nên gia
Ý con nên chọn tự mà xét suy
Một long quyết lấy đặng bì
Sớm nên chuẩn bị còn thì mau mau”
Nói xong ông bước trở vào
Nguyệt nghe thêm nhói thêm đau vô cùng
Khóc mi lệ chảy rưng rưng
Buồn sao tum ấy thốt từng lời kia
Nghĩ thân tủi phận gái quê
Không bằng Mai đó trọn bề Sơn yêu
Không gian thêm úa tiêu điều
Khi hoa xơ xác tình yêu đầu đời
Thuý Dung trong gót trang đài
Đến bên thầm thĩ bao lời ngọt ngon
“Hoa xinh chi nỡ dỗi hờn
Biết đâu anh nghĩ lại thương chị nhiều
Chiếc cầu mấy nhịp đôi chiều
Se tình chị thắm nữ miều duyên mơ”
Nguyệt nàng còn hãy âu lo
Sợ ai không cưới giấc mơ tan tành
Thuý Dung hiểu ý cười xinh
“Ước mơ cũng sẽ đặng lành mà thôi
Hoa mơn cố giữ mài tươi
Chớ nen ủ dột mặt màu khó coi
Khi ai quân tự thấy rồi
Lãng quên về chị tâm đòi cô Mai!”
Nghe em thêm sợ cười ngay
Giấu đi nứơc mắt gót hài vô trong
Trời xanh đẹp ánh nắng hồng
Bình mình ấm áp cho long nao nao
Xa xa biển thắm một màu
Thuyền Sơn đánh cá đang lao giữa vòng
Như con tuấn mã thêm hăng
Mau về bến đợi cá khoang ắp đầy
Có cô Ánh Nguyệt chờ ai
Ngồi nơi bè rộng mắt ngoài khơi xa
Trời trong quang đãng màu da
Thắm tình với biển trộn hoà thêm tươi
Thuyền đi đánh cá ngoài khơi
Trưa về hớn hở rạng ngời mặt hoa
Được mùa thu hoạch trúng to
Thuyền quay rẽ sóng vào bờ nhanh nhanh
Mạn thuyền trên cặp mắt xinh
Tâm tư nghĩ ngợi chuyện tình vừa qua
Khi Công Khanh trot nói ra
Sánh duyên với Nguỵêt nên gia xuân lành
Ngồi trong dáng vẻ làm thinh
“Lỡ bề ngọn gió đổi tình người trao
Nghĩ mình hổ thẹn làm sao
Chữ ân không nhẽ đổi trao duyên này
Mai ơi! Em hỡi có hay?
Cảnh đời sao đặng chót hai con thuyền
Thuyền tình trót đã trao duyên
Cùng em hôm ấy ở miền quê ta
Nay vì gặp cảnh phong ba
Thuyền ân gánh nặng cứu ma giữa vời
Người thương lại qúi cả đời
Se duyên cho với một đôi Nguyệt này
Mai ơi! Chắc hẵn phụ rày
Duyên em xin để ngày mai tương phùng
Một lời nguyện ước tào khang
Làm người phụ bạc xứ hoang du rằng
Ôi Mai ơi! Chốn tim long
Mong theo ngày tháng nàng hòng quên anh”
Sóng xô đập lấy bên vành
Bọt tung trắng xoá khiến anh thêm buồn
Đôi bờ má thắm đang tuôn
Long lanh bọt nước sầu hơn bao giờ
Thuyền về cũng đã tới bờ
Xa xa trước mắt thấy mờ dáng ai.
Dáng ai! Ánh Nguyệt ngồi đây
Đẹp vời đôi mắt đợi thôi thuyền về
Thấy ai tươi tắn xuân khoe
Xinh xinh má thắm lập lòe đơm hoa
Tố Sơn chàng cất bứơc qua
Đỡ tay Ánh Nguyệ dắt ra thuyền chài
Cùng vui thu nhặt cá tươi
Nắng cao yên nghỉ sum vầy ban trưa
Khô hanh rát mặt khôn chừa
Trưa về im ả lưa thưa bóng người
Bàn tròn cơm nước cùng ngồi
Gian nhà thêm rộn tiếng cười giòn vang
Thúy Dung cất giọng mở màn
Ngờ hay xem thử ý chàng ra sao
Công Khanh liền vội nói sao
“Con đã nghĩ kỹ thế nào thực hư
Nói xem rạn lẽ ngôn từ
Chung nhau nóng ruột đang chờ ý con”
Từng lời Sơn tỏ nguồn cơn
“Dạ rằng đã kỹ không hơn thế này
Xin em với Nguyệt ngồi đây
Lòng anh thật rõ thật rày cho xong”
Long lanh mắt Nguyệt se tròn
Nổi buồn thoáng hiện đang còn mơ mơ
Thưa rằng: “Anh dạy em nhờ
Nữ nhi tay yếu biết là việc chi
Trung quân trọn đấng lỗi nghì
Bao lời vàng ngọc nguyện thì xin nghe”
Sơn rằng: “Việc nghĩa phu thê
Trăm năm cho đặng trọn bề gia can
Dù sao cũng ý mẫu thân
Người ưng thuận lấy họ hàng biết hay
Tình xưa chung nghĩa Ngọc Mai
Ra sao chưa biết đến nay vẫn mờ
Sợ rằng nàng mãi mộng mơ
Ngàn năm vẫn đợi vẫn chờ bóng chim
Cuối xin nặng nghĩa con tim
Chờ ngày về lại quê xem thế nào
Nếu rằng con cưới Nguyệt mau
Quê nhà nàng lại càng đau khôn chừng
Làm người ai lại dửng dưng
Có đăng quên đó phủ phàng duyên xưa
Đôi lời cạn kẽ xin thưa
Mong ra hiểu đặng lòng mà của con
Còn đây Ánh Nguỵêt trót ơn
Xin em nghĩ lại nổi hờn nữ nhi
Cũng khi việc đổi đặng bì
Ngọc Mai quên lãng đã đi lấy chồng
Tốt thôi cũng thế phải xong
Anh thề sẽ cưới Nguyệt không thay lòng”
Dứt lời chân của Tố Sơn
Quỳ ngay xuống đất tai mong phán lời
Công Khanh nghe đến ngã người
Chung nhau một dạ đồng thời lặng yên
Khi đây cử chỉ ngoan hiền
Lời vàng tiếng ngọc làm nghiêng ngửa thành
Bao lần đã mến thương anh
Giờ đây thêm phục trai lành thẳng ngay
Lời Sơn nghe nói thật hay
Làm người ai thế sớm thay đổi lòng
Công Khanh dõng dạc thật trong
“Thật hay đúng nghĩa là trang sách hồng
Không ngờ cháu tuổi còn non
Mang đầu chữ tín vẹn trung một lời
Ta mừng khen ngợi nhà ngươi
Phải không bà xã với thời hai con?”
Đồng thanh nổ tiếng cười giòn
Càng thêm vui vẻ bàn tròn vây quanh
Bữa cơm càng ấm nhân thanh
Càng cao thanh toát biển lành xôn xao.
***
Thời gian lại tiếp trôi mau
Thêm ngày thêm lấy biết bao nhiêu tình:
“Tình người yêu quí trai lành
Tình yêu cao cả Nguyệt dành cho Sơn
Tình thôn kính phục tăng hơn
Anh mang cái chữ giúp ơn xóm nghèo
Tình mang nhân nghĩa cao siêu
Tâm Sơn khắc mãi lúc điêu đứng lòng
Sức ra nguyện gắng lấy công
Tình tròn bổn phận với thôn hết mình”
Chốn hoang liu chứa đậm tình
Tràn bao hạnh phúc an lành vui tươi
Bổng dưng việc đến đổi dời
Phá tan hạnh phúc mọi người đang ôm
Việc khi vào lúc nửa đêm
Bốn bề yên ngủ vắng im một bề
Lù lù hai bóng thuyền ma
Cặp bờ biển lạnh tiến về thôn trong
Chúng đốt nhà, giết dân làng
Làm thôi náo động khắp vùng toán la
Lao xao đêm tối mịt mù
Bừng bừng ngọn lửa phất phơ gió đùa
Nhà trong luống hãy bơ phờ
Hai Kiều thục nữ âu lo bên chàng
Tố Sơn thấy việc ngã nghiêng
Lòng đau thêm lấy cho dân nơi này
Miệng nhanh nói đặng một dây
“Cảnh này chắc phải bỏ thây là cùng
Chúng tràn thật quá dữ hung
Chi bằng ra đâu tử cùng chúng thôi”.
Khanh rằng: “Mau tính cho rồi
An toàn nhi nữ hết rày tránh xa!”
Sơn rằng: “Bác hãy nhanh đi
Thúy Dung – em Nguyệt với cha mẹ già
Kêu từng hết thảy đàn bà
Tìm nơi lánh ẩn đặng mà cho an
Con đây việc đối đầu đàng
Xung phong tiến trận trai làng một phe
Thân dù có phải làm ma
Nguyện xong lũ rát Pót mà đặng yên”
Tuân lời hết thảy nhanh chân
Gái quê lánh ẩn khắp miền trong thôn
Công Khanh theo phục Tố Sơn
Tùng tùng trống hội họp hơn chục người
Xông pha đánh thẳng một hơi
Hú hồn thằng Pót so tài cùng anh
Chẳng mấy chốc diệt yên thành
Hai thuyền giết sạch thật nhanh oai hùng
Sót hay một lính vào rừng
Trốn về chủ soái tỏ tưởng việc kia
Kon Xi như nổi máu gà
Đùng đùng cơn bảo long mà như điên
Lệnh truyền lâm trận một phen
Năm trăm lính ba mươi thuyền cùng đi
Đến mau tiêu diệt xóm chài
Bắt thằng ranh ấy xé hai nấu dầu.
Chuyện xong trở lại thuở nào
Thôn bình yên ấm tiếp mau tay nghề
Thuý Dung cùng Nguyệt xuống bè
Hong chiều gió mát đến từ biển xanh
Nguyệt em mắt chớp đưa nhanh
Ngoài khơi xa ấy một vành chạy đen
Đang mau thẳng tiến về làng
Hổ rừng tiếng vọng cả vang đất trời
Nhanh tay bắt lấy Dung thôi
Vàng anh tìm bố cũng thời với Sơn
Tiếng hai nàng thất thanh hơn
Đất trời rung chuyển dậy lên cả làng
Xôn xao hết thảy ra đàng
Kéo về hai nữ đang vang vọng lời
Thôi rồi chúng đã đến nơi
Ập vào xông thẳng tiến ngay đánh liền
Bàng quàng cơn lốc mây đen
Còn đâu kịp nữa đây miền quê xinh!
Máu hồng tuôn chảy láng lênh
Thây phơi vất vưởng làng tranh điêu tàn
Tố Sơn quả thật là nhanh
Kéo lôi Ánh Nguyệt trú thân bụi lùm
Yên nàng chàng bước tới chòm
Tiếp tay cùng với cha Khanh một bề
Quyết chung tử trận với mà
Bọn người diệt chúng con ma hại đời
Công Khanh nay đã thôi thôi
Một hơi thở cuối trao lời cùng Sơn
“Xóm này giờ đã không còn
Con mau dẫn Nguyệt tìm đường thoát thân
May ra mạng sống đặng tròn
Còn hơn ở lại theo đàng cùng cha
Nhờ con chăm lấy Nguyệt cho
Bơ vơ côi cút khi ta mất rồi!”
Sơn rằng: “Đừng nói cha ơi
Thân con dù chết vẹn lời của cha
Bọc đùm vượt chốn hải hà
Cố thân lo Nguyệt không mà cực thân”.
Sơn rơi đôi khoé trong ngần
Nghĩ thôi giờ phải cố lần đường ra.
Nguyệt nàng lệ đẫm tuôn sa
Lòng đau đớn lấy khi quê hoang tàn
Còn ai, hay biệt vĩnh hằng?
Trần gian bỏ lại bên nàng có Sơn?
Quyện long thổn thức từng cơn
Từ trong bụi rậm nhìn thôn dầm dề
Im lìm có dám ho he
Chờ khi quân giặc lánh xa mất bờ
Trời đêm trong bóng tối mờ
Quạng quờ tìm lấy em, cha, mẹ cùng
Làm tang một cái mồ chung
Hồn bay yên nghỉ suối vàng thảnh thơi
Thêm đau đớn lấy thêm rã rời
Buồn trong nứơc mắt bên người nằm yên
Dỗ dề vuốt tóc em hiền
“Thôi đừng khóc nữa đừng mien man sầu
Người đi rồi không sống đâu
Trang đài đừng ủ với nào cùng anh”
Nguyệt rằng: “Giờ đã lạnh tanh
Gia can xóm nhỏ cũng đành bỏ em
Bơ vơ giữa bóng trời đêm
Yên thân nào chốn biết tìm về đâu?”
Nói xong ngẹn nấc ứa trào
Tim gan trộn lẫn máu đào liệt thân
Âu lo tay đỡ ân cần
Đôi tay nắm lấy tay nàng trấn an
“Nguyệt em cố vững niềm tin
Lòng thề nguyện vẹn trọn tình cùng em
Ngày mai ta bước về Nam
Quê nhà có mẹ yêu em trọn đời
Chớ đâu có cảnh đơn côi
Cả đời hạnh phúc vui cười bên nhau”.
Nghe qua tiếng nói thì thào
Trang thơ nay được kịp mau theo lời
Đêm khuya có chiếc sao rơi
Nguyệt – Sơn nhanh bước ra nơi mạn bè
Lên ngay thuyền nhỏ đậu kề
Thả trèo xuôi nước tiến về miền Nam
Đi trong nước mắt con tim
Đắng cay nước chảy thuyền tầm băng băng
Đêm khuya lơ lửng bóng trăng
Gió qua thắm thịt sương giăng đầy trời
Nữ nhi nàng lạnh run người
Sơn choàng thân ấm đắp thời cho em.
***
Con thuyền lặng lẽ trong đêm
Lững lờ trôi mãi đường tìm về quê
Nguyệt – Sơn nay đã nằm mê
Du thần đến láy thả đi bồng bềnh
Giữa khi con nước xiết rên
Lao nhanh vun vút Phnom Pênh tới rồi
Màu trời còn đậm sương rơi
Du thần đặt lại giữa nơi bụi chài
Nhanh mau trở lại Sơn đài
Rừng cây thăm thẳm mịt mài bóng hơi
Nắng hồng rọi chiếu muôn nơi
Long lanh ngay mắt Sơn thời tỉnh ra
Bâng quơ nhìn khắp bao la
Cảnh sao thêm lạ đây là nơi đâu
Lay em bao lượt dậy mau
Nhìn quanh có biết ra sao thành này
Se se đôi mắt trang đài
Tỉnh ra theo với anh trai đang ngồi
Nàng xem nét mặt rạng ngời
Biết thôi giờ đã thoát rồi ác nhân
Vui lời nàng tỏ Tố Sơn
Khi đây đã tới đô thành Phnom Pênh
Hòa vui một nổi em anh
Quên đi thuyền nhỏ bập bềnh đang trôi
Thình lình Nguyệt thấy rợn người
Chóang hoa cả mắt thân đài ngã chao
Tố Sơn nhanh đỡ dáng đào
Yên nàng nằm xuống chèo mau vào bờ
Thất thanh tiếng gọi người ta
Nhanh chân ẫm lấy xốc mà em lên
Bờ trên thêm những đông rền
Lao xao cùng giúp cho yên thân nàng
Nhà trong giường chiếu sẵn sàng
Thương tình người giúp thầy lang được mời
Nhìn em thêm xót rã rời
Bất an nổi dạ ngùi ngùi nổi tâm
Khăn lau mặt mũi tay chân
Thầy Lang cũng đã đến gần lại xem
Lang rằng: “Trúng phải sương đêm
Nữ nhi sức yếu nên làm cảm thôi
Thuốc thang vài phút xong rồi
Trùm mền nằm nghỉ khoẻ ngay thân vàng”
Dứt lời bổ thuốc trao Sơn
Lang vui ra sức tiếp chàng canh lo
Thuốc mang một chén ê chề
Dịu dàng tay dut tiểu thơ mĩ miều
Càng trông sắc mặt càng yêu
Tâm Sơn giờ đã thương nhìeu Nguyệt thanh
Có người hàng xóm đứng nhìn
Thương tâm hỏi lấy sự tình ra sao
Buồn buồn Sơn tỏ vài câu
Cho người hiểu đặng nổi đau cùng nàng
Khi rằng xóm nhỏ tan hoang
Nửa đêm trốn thú theo song trôi về
Chung nhau hết thảy lắng nghe
Càng đau thương với đây nè là ai
Tố Sơn kể lại dong dài
Cuối thì hỏi đặng xóm này tên chi
Người nhanh nói lấy một hơi
“Làng này phía ngoại thuộc thì Phnom Pênh
Chbar Am Peou gọi là tên
Nằm ngay sông thẳng xuống miền phía Nam
Xóm này hết thảy mọi chòm
Toàn là người Việt dựa tầm sinh nhai
Em đây cũng thật là hay
Thuyền vào ngay đúng phải rày Việt ta”
Nguyệt em dần hẳn tỉnh ra
Bờ mi chớp chớp nhìn là anh Sơn
Thầm mừng hết thảy vui hơn
Thuốc nàng mau uống giải cơn cảm sầu
Trưa về nắng đã lên cao
Nguyệt em đã tỉnh, thật mau lạ thường
Anh hem còn hãy chưa huờn
Chốn nơi thành thị dựa nương thế nào
Khi đang tay trắng bọt bèo
Lênh đênh sóng gió vạt vào nằm đây
Thương tâm người giúp trọn rày
Nói rằng: “Thật khổ cho hai vô cùng
Đau thương luống đoạn đàn cung
Mất cha, làng xóm giữa rừng trốn đêm
Giống nòi cùng thể người Nam
Chung giàn bầu bí bọc đùm với nhau
Nhà này hãy trống buồng sau
Không chê hai đưa ở nào cùng ta
Ngày đêm cuộc sống quyện hoà
Vui buồn cùng hưởng với già cho khuây”
Sơn mau: “Cảm đội ơn này
Về sau dù đổi vẫn rày không quên
Loạn ly được chốn bình yên
Trang đài được kịp báo đền người ngày”
Người rằng: “Cháu khéo ngại hay
Mình là người Việt cùng này màu da
Chứ đâu là phải Pót kia
Thứ người man rợ làm ma hại đời
Tính danh nên rõ đôi lời
Cũng bề cho đặng tiện thời xưng hô”
Lòng thành bao tiếng nói ra
Nơi yên chốn nghỉ trọn bề yên thân
Bọc đùm đang lúc khó khăn
Việc làm tìm giúp để chàng chu lo
Nơi phố chợ chốn lao xao
Nghề hồ theo với ông thầu Việt Nam
Thành Chơn tên gọi chữ tâm
Thuốc người họ Nguyễn cùng nằm cùng thôn
Tuổi người trạc tứ ngoại tuần
Thân to dáng thấp với Sơn tám mười
Màu da đen bởi nắng trời
Giống thôi bản xứ thật người như Miên.
Nghe danh ông cũng đức hiền
Thấy người hoạn nạn không phiền giúp mau
Tố Sơn theo việc cần cù
Chủ ông cảm quý tăng cao lương tiền
Tay nghề dạy hẵn nâng lên
Chỉ trong sáu tháng đã hiên ngang rồi
Khéo tay đẹp mẫu lạ đời
Hài lòng tất cả có người nào hơn.
***
Từ ngày rời bỏ quê hương
Nguyệt theo Sơn xuống phố phường mưu sinh
Nhà trong quạnh quẽ một mình
Đìu hiu ngỏ vắng yên lành nơi nơi
Mắt trông vời vợi ra trời
Buồn thôi chiếc bong giữa nơi thị thành
Khi ngày khuất bóng dáng anh
Đến chiều chạng vạng bước hành thấy mau
Sáu trăng qua khỏi đã lâu
Lá vàng lác đác mái sau hiên nhà
Châu thông dạo bước chiều tà
Dào dào ngọn song đập vô đôi bờ
Hanh hanh cơn gió đợi chờ
Thường ngày bến vắng nên thơ cũng vừa
Dáng ai thấp thoáng bước qua
Mùa xuân nét mặt dành chừa cho em
Hoàng hôn bứơc đến êm đềm
Lửa hồng bếp ấm chung niềm cùng ai
Chén cơm được thắm đong đầy
Tình người xa xứ vui vầy đêm khuya
Anh vui: “Em đẹp tóc ngà
Như trăng vành vạnh như sao trên trời
Nếu mai về đặng được rồi
Chắc rằng mẹ thuận se đôi chúng mình”
“Trăng tròn sáng khắp không gian
Nào đâu có phải em anh quê mùa!”
Bà rằng: “Đã rõ thấy chưa
Sao còn đợi mãi cũng vừa đi thôi
Tiệc mừng rượui đãi mọi người
Chung nhau hạnh phúc đẹp vời đơm hoa
Đầu long con rốt giống cha
Thứ nhìn giống mẹ cho già thêm vui”
Thoáng trong ngọn gió bùi ngùi
Tâm đau biết nói là lời cho sao!
Bóng em ngồi đối cạnh nhau
Đã chờ mòn mõi những câu ân tình
Mắt đưa lên mái nhà tranh
Lựa làm sao nói đặng lành cả hai
“Việc rằng cũng thể nên thôi
Chờ ngày đoàn tụ mẹ tôi cùng mừng
Nguyệt em chắc hẳn cũng ưng
Cần Thơ yêu dấu thiên đường của ta”
Tiếng cười giòn giã bay xa
Đêm thu trăng sáng tuổi thơ vào mùa
Một gian mái ấm hiền hoà
Dòng sông nổi sóng cũng vừa dậy lên
Thuỳ dương mới lú rặng chân
Thường ngày vẫn thế qua bên chỗ làm
Một lời an ủi cùng em
“Đừng sâu chiếc bóng chờ đêm anh về
Anh em vui hưởng trọn bề
Giờ thì phải cố việc thuê cho người
Công làm mấy tháng nữa thôi
Rồi mai như nước mình xuôi quê nhà”
Bóng anh đã khuất đường xa
Em buồn thơ thẩn vào nhà nằm yên
Lời anh dạy nở mau quên
Liễu dần héo ruột bốn bên một màu
Như âm sơn cốc đêm thâu
Rợn rùng vắng vẻ gió cao lạnh người
Xóm làng ghé cạnh qua chơi
Vài đôi ba ván thảnh thơi bài xòe
Tinh mơ từ sớm sương the
Đến khi thấy bóng Sơn về mới thôi
Vui sao vui thú lạ đời
Trông quê nào có những thời thứ ni
Đâm ra mê mẫn một khi
Mồ hôi Sơn tắm khô đi lẹ làng
Việc đời cứ tiếp diễn đang
Tin lời ngon ngọt đua chen với người
Thời gian con nợ đông người
Tiền đâu trả đặng vốn lời lẫn nhau
Thêm còn học thói hạ lưu
Chạy theo ong bướm đêm thâu giãi bày
Mua vui nơi chốn lầu đài
Lúc thì chè rượu, lúc thì phòng giam
Tố Sơn công hãy gắng làm
Niềm tin vững chắc nơi em ngoan hiền
Có nào hay sự trớ trinh
Người xưa giờ đã xa miền nhuốc nhơ
Một ngày tin thoáng vu vơ
Rằng: “Bên Tu – Cốt có hoa mới vào
Lung linh hương sắc ngọt ngào
Lời em suối chảy ru cao giấc nồng
Ánh trăng tên gọi của nàng
Hai mươi xuân lá thuộc vùng biển sâu”.
Tin nghe đến mặt mài chao
Trời đang nắng gắt ập màu mây đen
Bao trùm hết cả hoàng thiên
Mập mờ loạng choạng thấy nghiêng cả giàn
Theo lời Sơn cố hỏi han
Đúng ra sự thật phải nàng hay không
Rồ xe thẳng chạy về làng
Tìm ngay bà hỏi hay rằng sự kia
Mắt đưa thấy dáng trai dìa
Già mừng còn hãy hồ nghi phần nào
Khi ai ánh sắc đổi màu
Hồng hòa tiêu mất buồn thiu rõ hình
Chăm chăm theo dáng già nhìn
Bước Sơn đã tới đinh ninh trước người
“Thưa bà em đã đâu rồi,
Phòng còn an nghỉ hay chơi phía ngòai?”
Già rằng: “Đã khoảng tháng này
Khi con đi vắng Nguyệt hay ra ngoài
Nắng vàng lúc buổi sớm mai
Chiều về hơn lấy mặt mài cháu ra
Già nghi hỏi rõ, phân bua
Rằng tìm việc tiếp cùng mà với con
Khi đi mặt lắm phấn son,
Khi về mệt lã tâm hồn đâu đâu
Gìa thì chẳng hiểu vì sao
Hay con gạn thử vài câu cho tường”
Đã đau nay lại đau hơn
“Em ơi có biết con đường ấy không?
Sao đêm vùi lấp thân hồng
Hoa tươi mơn mởn cắm trong bùn lầy!”
Thôi thôi bao tiếng bên tai
Rụng rời ra lấy vài lời già nghe
Vụt nhanh Tu Cốt đường xe
Khắp hàng một dãy bán chè mua hương
Dáng đài đông đúc vệ đường
Lã lời tình tứ với Sơn gọi mời
“Vào trong vui thú cuộc đời
Chín tâng mây trắng thỏa nơi thiên đàng
Nhìn quanh một đỗi hàng ngang
Xa xa bóng dáng luống đang mập mờ
Phía trong cười giỡn vô tư
Bướm ong hoa nguyệt như thơ tự tình
Vệ đường xe bỏ vào nhanh
Đúng ngay em Nguyệt đành rành chẳng sai
Trướng loan gặp thấy anh trai
Hồn bay thất lạc mặt mài lơ ngơ
Sơn rằng: “Sao nở đổ mưa,
Trang đài tự lấp dáng thơ đời mình?
Mau về kịp lấy cùng anh
Cho trăng thêm sáng hữu tình thướt tha
Dáng xuân em hãy ngọc ngà
Đừng nên dính thứ vết nhơ thấp hèn”
“Chốn này kiếm đặng nhiều tiền
Cỏ hoa tươi mát một miền xanh xanh
Hưởng vui thỏai mái cho sành
Về già rất uổng như anh lù lù”
“Sao em quá vội hồ đồ
Không suy đặng rõ sáng lu thế nào
Linh thiêng cha hỡi đến mau
Em ơi! Nguyệt hỡi quay vào bờ nhanh!”
“Tôi về theo gót chân anh,
Tiền đâu mà đủ để dành tôi tiêu
Thợ hồ công đặng bao nhiêu,
Hạc xinh ai nở cắm vào bùn đen?
Giờ thôi chó nói thêm phiền
Biết rồi đặng rõ hai miền cách nhau
Nơi đây cửa rộng nhà cao
Xin không về nữa xóm nghèo cùng anh”
Khóc than chi đó phụ tình,
Lòng đau tiết nuối tràng lành ngày xưa?
Trời đang trong buổi nắng trưa,
Mà sao lại có cơn mưa giữa lòng?
Giờ còn đâu nữa mà mong,
Đường xe về lại xóm làng thân thương,
Đêm xuân thấu lạnh giọt sương
Trăng thanh mang những tơ vương vấn hòai
Sợi lòng se thắt vò hai
Không hờn giận trách em thay đổi lòng.
Trời sao lại nở hóa công,
Cho ai vào chốn lầu hồng thâu đêm
Thương thay thân phận Nguyệt em
Đời người khép lại giữa lem luốt bùn
Năm canh chầy, dáng lạnh lùng
Ngồi buồn nước mắt giọt ngân ngắn dài
Ra đi để lại cũng đầy
Nợ nần nặng gánh quyết rày cho xong
Làm ngày rồi đến đêm sang
Mồ hôi dù đẫm, xé lòng chẳng sao
Cố mong được trọn ngày nào
“Ơn cha cùng với em đâu phai mờ!”
Thời gian quá đỗi làm ngơ,
Hay là đùa cợt với mà cùng anh?
Qua thôi trăng nữa rất nhanh
Lời vàng tiếng ngọc dỗ dành khuyên răn
Như tai nước đổ lá môn
Rót vào bên phải lại tràn trái ra
Khư khư ở lại không về
Dù bao nhiêu nữa vẫn là mây bay
Buồn sao buồn những đêm ngày
Lòng càng héo úa, cảnh lây theo người
Canh khuya cũng làm mặn mòi
Đêm thanh gió mát trăng soi bốn bề
Nhìn vào giữa chốn phòng the
Gió lay có đặng làm mê lòng chàng:
“Quên đi sầu thảm miên man,
Dáng kia có khuất tâm hằng của Sơn?
Thân già bước đến van lơn
Cố xua tỉnh mịch từng cơn nhập nhồi
Già rằng: “Việc cũng đã rồi
Khéo thay con tạo ở đời dối gian
Xoay đem cách mặt đổi giàn
Ngày xưa hiền thảo giờ chen sang giàu
Sớm nên an dưỡng làm đầu
Mẹ già cháu mãi luống âu đợi chờ”
Danh người vừa mới nghe qua
Làm chàng sực tỉnh cơn mơ ái tình
Trời trong đẹp ánh bình minh
Suối tim róc rách lòng thành nôn nao
Quyết tâm chí gắng lạ sao
Nợ nần xong hết thì mau quê nhà
Song đâu lại có tin xa
Vọng từ Tu Cốt đến mà nơi đây
Rằng: “Có một dáng thơ ngây
Liễu mành ốm yếu phơi thây giữa đường
HIV nhiễm AISD thật hơn
Vì tiêm quá độ sốc cơn chết liền”
Tin nghe giống quá Nguyệt em
Đến nơi thôi đã em hiền có sai!
Đang nằm kim chích còn tay
Thân như khúc gỗ, mặt mài nhớt nhao
Tim gan xé hết tâm bào
Còn đâu em nữa dáng nào ngày qua
Khi vừa cặp bến Ch. Ba
Như đôi chỉ thắm quyện hòa có nhau?
Xe đưa về lại AmPeou
Sắm bày tang lễ trọn câu với người
Mong em tiên cảnh rong chơi
Gia đình sum họp mãi đời vô hư
Mã yên mồ đẹp một khi
Nhìn ra sông nước bốn bề nên thơ
Thất tuần thêm nốt đặng là
Lòng không thẹn chữ: “làm ngơ mặt người”
Đã xong vào đấy hẳn hoi
Tính bề trọn gói cất xuôi quê nhà
Xảy vang súng nổ từ xa
Của quân Kam Pót tràn ra thị thành
Đến đâu thì phố tan tành
Nữ nhi bắt hãm nhỏ đành xé hai
Đầu rơi máu đổ sông dài
Nhà thì vắng vẻ xóm thôi tiêu điều
Anh hùng nổi dậy đánh liều
Hơn trăm trai tráng cùng nhau trận càn
Búa, dao thêm với rựa, hàn
Tay đôi súng thép hiên ngang tơi bời
Trăm anh hùng chung cảnh đời
Sông Tôn – XLê – Sáp đầy vời thây ma
Nước nhanh chảy cuốn đưa ra
Một người hoi hóp theo đà về Nam
Giữa cơn lạnh giá màn đêm
Cạnh bên với bạn chàng nằm trôi trôi
Ghe buôn bắt gặp giữa vời
Đưa mau lên cứu kịp thời anh đây
Khi vừa tỉnh giấc cơn say
Giật mình mới biết mình đây vẫn còn
Vài lời ghe chủ hỏi han
Thật hay biết đặng là chàng Tố Sơn
Trong đòan đánh Pót không sờn
Tiếng tăm dậy khắp thêm vang đất trời
Chủ nghe thôi hãi rụng rời
Trời thương xót đặng cho thời riêng anh
Ghe xuôi con nước chồng chành
Về Nam Châu Đốc trăng thanh đẹp ngời
“(Trăng vàng ai cắt làm đôi)
Nửa trên mồ lạnh nửa soi sông vàng
Sông vàng hòa máu anh hùng
Tội đầy Kam – Pót thú hung giữa rừng”.




 
  góp ý kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đã đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ý kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | Hình ảnh | Danh Sách | Tìm | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network